
i.
Không phải rằng nàng cảm thấy thân thể không được tốt, đã đi bệnh viện khám rồi chứ, hiện giờ đang nằm trong phòng cấp cứu?
Không do dự hay tự hỏi nữa, hắn lập tức nắm lấy chùm chìa khóa đang đặt gần cửa lên, sau đó tông cửa xông ra.
Thang máy chuẩn bị hướng tới lầu 9, hiện đang di chuyển từ lầu 5 tới lầu 6 , sau đó tới lầu 7, lầu 8, lầu 9…
Khi hắn vừa lao ra, cửa thang máy vừa vặn ở trước mặt hắn chậm rãi mở
ra, trong lòng hắn hiện giờ đang lo lắng suy nghĩ đến hình dáng Chi Yên
nằm ở bệnh viện nên không hề để ý tới thang máy đã dừng ở lầu 9 rồi, hắn sốt ruột chuẩn bị phóng nhanh vào trong, rồi ngẩn đầu lên lại nhìn thấy người hắn đang tìm kiếm. Hắn bỗng nhiên đứng khựng lại, hai mắt kinh
ngạc mở to.
“Ngươi chạy đi đâu vậy?” Hắn trợn mắt nhìn nàng lớn tiếng hỏi.
Quan Chi Yên trừng mắt nhìn, suýt bị sự đột nhiên xuất hiện của hắn
dọa choáng váng « Ta…… Đi mua 1 số thức ăn.” Nàng ngơ ngác trả lời, nhắc tới món ăn đang để trong túi nilon.
Hắn trừng mắt với nàng,
trên mặt vừa lộ vẻ rất tức giận, lo lắng, phẫn nộ tất cả các loại cảm
xúc phức tạp ? « Đi ra. »Hắn dùng tay đè nặng cửa thang máy nhìn nàng
nói.
Nàng thoáng do dự định ra thang máy, hắn lập tức nắm lấy
tay nàng, nhẹ nhàng lôi ra, liền đem cả người nàng kéo vào trong lòng,
thân thủ gắt gao ôm lấy nàng.
Quan Chi Yên không biết làm thế nào mà mình vào được trong nhà, chỉ biết giây đầu tiên nhìn thấy hắn đứng trước mặt thét lên thì giây thứ 2 đã
bị hắn gắt gao ôm lấy rồi.
Sau đó, khi vừa tiếp xúc với thân
nhiệt ấm áp cùng mùi hương quen thuộc, mắt nàng lập tức nóng lên, nước
mắt tuôn rơi, khóc rất nhiều. Tiếp theo thì nàng phát hiện bản thân mình đã ở phòng khách, cả người ngồi trên đùi hắn, bị hắn ôm vào trong lòng.
Nàng nghĩ hoài mà vẫn không rõ lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,
bọn họ làm thế nào vào được nhà, là nàng tự vào hay là bị hắn ôm vào?
Bọn họ đứng ở ngoài cửa hết bao lâu, vào nhà từ khi nào? Nàng không nhớ
gì nhiều, chỉ nhớ mỗi 1 việc là nàng đã khóc không ngừng mà thôi. Chi
Yên tự cảm thấy bản thân mình quá mất mặt.
« Đỡ hơn chưa? » Cảm thấy nàng đã bình tâm lại, Tề Sóc đột nhiên mở miệng hỏi.
« Thực xin lỗi. » Nàng khàn khàn giọng nói, 2 tay nhẹ nhàng đẩy hắn
ra, giãy dụa muốn nhảy khỏi đùi hắn, hắn lấy tay ôm ngang thắt lưng
nàng, nháy mắt đem nàng kéo lại vào trong lòng.
« Ngươi muốn đi đâu? » Hắn gắt gao vây quanh nàng.
Lòng nàng bây giờ tràn đầy chua xót, lại không biết nên nói từ đâu. Vị trí này đã không còn thuộc về nàng nữa rồi, không phải sao?
« Vì sao không nói gì hết? » Sự im lặng của nàng làm cho hắn lại 1 lần nữa mở miệng hỏi.
« Trước tiên ngươi để cho ta ngồi vào sofa có được không? » Nàng vừa
dùng tay tạo khoảng cách giữa bản thân mình và hắn, vừa lên tiếng yêu
cầu.
« Vì sao? » Hắn hỏi.
Vất vả lắm Chi Yên mới ngừng khóc, vậy mà suýt chút nữa lại không kềm chế được. Vì sao hắn có thể
bình tĩnh đến tỉnh bơ hỏi như vậy? [Vì sao?'> Chẳng lẽ hắn không biết đạo lý sao? Nếu làm cho bạn gái đương nhiệm của hắn biết hắn còn cùng bạn
gái cũ này ôm ấp nhau thân mật, là chuyện không chỉ không tốt đối hai
người bọn họ mà đối với đứa con còn đang nằm trong bụng nàng cũng không
tốt.
Cuộc sống của nàng vất vả lắm mới có thể bình thường được
một chút, đã vào trật tự được một chút, nàng không hy vọng hắn lại tới
đây gây nhiễu loạn tâm tình và cuộc sống hiện tại mà nàng vất vả mới có
được.
« Ngươi biết vì sao. » Nàng nói.
« Bởi vì chúng
ta chia tay phải không? » Hắn ôn nhu nhìn nàng « Nếu thật sự là nguyên
nhân này, vậy thì rất đơn giản. Hủy bỏ chuyện chia tay, một lần nữa lại
kết giao tùy ý ngươi chọn, quan hệ của chúng ta cũng không có thay đổi. »
« Ngươi không cần như vậy. » Quan Chi Yên nhịn không được cất tiếng
khóc cầu xin « Nếu ngươi nói như vậy, thế thì Đoàn tiểu thư kia phải làm sao bây giờ? »
Hắn nhịn không được sửng sốt ngây dại một chút, hoài nghi nhìn nàng. « Cái gì mà có Đoàn tiểu thư ở đây? » (khổ..thế ta mới nói, trans cái chuyện này mà quay đi quay lại toàn 2 nam nữ nv9 cứ
đi ăn dưa bở của nhau TT^TT…rõ khổ với cái cặp này..ăn dưa no quá riết
thành bệnh lun à)
« Bạn gái của ngươi. » Nước mắt vẫn còn rơi nhẹ, dần dần đọng lại nơi vành mi.
« Bạn gái của ai ? » Hắn nhăn mặt nhăn mày nhìn nàng chằm chằm hỏi.
« Ngươi không cần lại gạt ta cũng không cần giấu giếm ta nữa, bởi vì ta đã sớm biết rồi. » Nàng lắc đầu nói.
« Rốt cuộc là ngươi biết cái gì? » Tề Sóc đột nhiên dự cảm có lẽ đây là nguyên do mà nàng bỗng dưng muốn chia tay hắn.
Cái gì mà Đoàn tiểu thư, cái gì mà bạn gái? Ngoại trừ nàng ra, hắn làm gì còn có bạn gái nào nữa?
« Chi Yên? » Sự im lặng của nàng làm cho hắn nhịn không được thúc giục.
« Ta nhìn thấy các ngươi sóng đôi cùng nhau bước vào khách sạn thuê
phòng. » Nghĩ đến hình ảnh mãi không quên ấy trong nháy mắt lại làm nàng bật khóc, nước mắt rơi xuống.
« Cái gì?! » Tề Sóc trong nháy
mắt ngạc nhiên kêu to « Ngươi vừa mới nói cái gì, ai cùng ai vào khách
sạn thuê phòng? » Hắn lấy vẻ mặt khó có thể tin, mắt trừng m