
ay An Ninh ngồi ở trên giường dựa
vào nghe Chúc Nhan đọc sách. Phụ nữ có thai đọc sách đối với đôi mắt
không tốt, gần như mỗi ngày Chúc Nhan chỉ cho An Ninh xem sách hai canh
giờ. Qua hai canh giờ, cô muốn xem cái gì, anh đọc cho cô.
Chúc Nhan đang đọc, An Ninh đột nhiên vươn tay nắm chặc tay anh nhẹ phẩy bụng cô, sắc mặt tái nhợt nói với Chúc Nhan:
“Chúc Nhan, đau.”
Chúc Nhan dại ra chỉ chốc lát sau ấn
chuông trên giường bệnh đã được dạy qua, sau đó không yên lòng lại dặn
dò người giúp việc hầu hạ ngoài cửa đi gọi bác sĩ, cuối cùng cúi đầu hôn cái trán của An Ninh, cố gắng trấn an tâm tình của cô.
“Đau quá……” An Ninh nhíu mày, ánh mắt bởi vì khó có thể hình dung đau đớn mà chứa đầy nước mắt.
“Ngoan, thả lỏng……” Chúc Nhan vươn tay vuốt ve mặt tái nhợt của An Ninh, cũng không ngờ An Ninh hé miệng cắn bàn tay của anh.
Chúc Nhan không rút về tay, mặc cho An Ninh cắn.
Bác sĩ và y tá rất nhanh đẩy xe giải phẫu tới.
“Ôi! Sao anh lại ngốc thế để cho cô ấy cắn tay! Lấy khăn lông tới đây!” Y tá trưởng nhận lấy khăn lông để cho An Ninh cắn.
An Ninh nới lỏng miệng, Chúc Nhan cũng
không làm phiền những người khác, nhẹ nhàng ôm An Ninh lên xe giải phẩu, ở bên tai cô nói:
“Anh chờ em.”
An Ninh vô cùng đau đớn, ý thức đều hơi mơ hồ. Nhưng mà nghe thấy những lời này thì, cô mở mắt ra nhìn Chúc
Nhan một chút, sau mới bị bác sĩ đẩy mạnh vào phòng giải phẩu. Dựa theo
ông Trung Y dặn dò, lựa chọn thứ nhất là sanh thường, nếu như không được nữa thì theo cái thứ hai, sanh mổ.
Chúc Nhan giống như một hàng rào ở bên
ngoài phòng phẫu thuật đi tới đi lui, thỉnh thoảng đứng thỉnh thoảng
ngồi. Từ Thư Nhã nhìn con sắc mặt tái nhợt, đi đứng không bình thường,
thở dài, im lặng. Bởi vì bà biết, lúc này bà nói gì cũng không có tác
dụng.
Suốt hai canh giờ, An Ninh bị hành hạ ở bên trong, Chúc Nhan bị hành hạ ở bên ngoài, một người là sinh lý hành
hạ một người là tâm lý hành hạ.
Đến khi phòng giải phẩu cửa mở ra sau,
Chúc Nhan xoay người đi tới trước xe giải phẩu nhìn An Ninh mệt mỏi mà
thiếp đi, vuốt ve gương mặt tái nhợt mồ hôi ướt đẫm của cô một chút. Y
tá vốn là ôm đứa bé ra khỏi phòng giải phẩu thì xông thẳng đưa qua cho
Chúc Nhan, lại bị anh không chú ý đến đứa bé đỏ hỏn. Cô kinh ngạc đứng ở nơi đó, đợi hồi lâu cũng không có thấy Chúc Nhan có ý định muốn nhìn
đứa bé một chút.
“Người lớn và em bé đều rất khỏe mạnh,
bé trai, chúc mừng Nhan thiếu!” Bác sĩ lau lau mồ hôi, thở phào một cái. Rốt cục lần này hoàn thành nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ.
“Cô ấy đến lúc nào thì tỉnh lại?” Chúc Nhan đặt An Ninh lên trên giường, ngẩng đầu nhìn bác sĩ.
“Lúc này không nói chắc được, mới vừa rồi tiêu hao quá nhiều sức lực, cô ấy cần phải ngủ một lát.”
Sau khi tất cả mọi người rời khỏi, Chúc Nhan trông coi ở trước giường bệnh của An Ninh, lẳng lặng nhìn khuôn
mặt cô ngủ. Bên cạnh Vương Anh và Từ Thư Nhã nhận lấy bé cưng đã được y
tá tắm rửa sạch sẽ rồi đưa tới, vành mắt hai người đều đỏ. Cuối cùng
cũng được cứu rồi.
“Mạng của ba và mẹ con, đều giao cho con.” Từ Thư Nhã nhỏ giọng híp mắt nói với bé cưng bị vây trong trạng thái hỗn độn.
An Ninh ngủ không bao lâu thì mở mắt,
thấy gương mặt Chúc Nhân gần trong gang tấc, ngơ ngác một chút mới hơi
yếu ớt mở miệng nói:
“Con đâu?”
Được An Ninh nhắc nhở như vậy, Chúc
Nhan mới nhớ tới sự tồn tại của con. Anh nhìn chung quanh một chút, hơi
khó xử mà nhận cục cưng từ trong tay Vương Anh, nhìn thoáng qua sau đó
sắc mặt hơi thay đổi, cũng không có tính để cho An Ninh xem qua, có chút bối rối nói:
“Con chúng ta…… hơi xấu.” Bị An Ninh nhắc nhở như vậy, Chúc Nhan
mới nhớ tới sự tồn tại của con. Anh nhìn chung quanh một chút, hơi lúng
túng đón cục cưng từ trong tay Vương Anh, nhìn thoáng qua sau sắc mặt
hơi thay đổi, cũng không có tính cho An Ninh nhìn, có chút bối rối nói:
“Con chúng ta…… hơi xấu.”
Trong nháy
mắt, ba người phụ nữ trong phòng bệnh đều cười, mà ngay cả người giúp
việc canh giữ ở ngoài cửa phòng bệnh cũng nhịn không được mà cười.
“Nhan nhi, lúc con mới ra sinh cũng xấu như vậy.” Từ Thư Nhã nhớ tới bộ dạng nhiều nếp nhăn của Chúc Nhan lúc
mới ra sinh, cười dữ hơn.
“Lúc Ninh Ninh mới ra đời thời cũng
nhiều nếp nhăn, nhưng mà con bé so với đứa nhỏ này vẫn trắng hơn một
chút.” Vương Anh cũng nhớ lại chuyện cũ. An Ninh là đứa con đầu tiên của bà, khi đó nhìn sinh mạng nhỏ trong ngực, bà thật muốn đem hạnh phúc
của toàn bộ thế giới cho con. Nhưng mà vận mệnh trêu người, lại khiến
cho đứa nhỏ này chịu nhiều khổ sở như vậy. Trong lòng bà hơi áy náy, kể
từ khi sinh cục cưng, bà đối với An Ninh…… Thật sự là không tốt.
Một sinh mạng mới ra đời, cứu vớt mọi người. Chúc lão gia vung lên tuyệt bút, ban tên cho đứa trẻ là An Sinh, Chúc An Sinh.
An Ninh sau khi sinh xong ở bệnh viện
một tuần thì thu dọn đồ đạc về nhà. Lần cuối cùng kiểm tra thân thể sau
đó ý tá nhỏ ở trong phòng bệnh thu dọn đồ đạc vẻ mặt hâm mộ nói với An
Ninh:
“Cô thật sự là một người phụ nữ hạnh
phúc, chồng cô mệt nhọc, không có một câu oán hận. Tôi xem qua rất nhiều ví dụ rồi,