80s toys - Atari. I still have
Lãng Tử Phụ Tình

Lãng Tử Phụ Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322842

Bình chọn: 8.5.00/10/284 lượt.

với bạn đại học của mình.

Anh ta là bạn tốt của anh, nhậm chức ở một bệnh viện lớn ở Mỹ, thầy của anh ta là một bác sĩ nổi tiếng chuyên

về ung thư, có lẽ sẽ giúp được ông Hạ.

Nghĩ vậy, anh gọi điện thoại đường dài cho bạn mình, sau đó lại hỏi Peter, Diệp Ý Thiến đã tỉnh lại chưa.

"Tổng giám đốc còn ở trong phòng, chúng tôi không dám quấy rầy". Anh quyết

định mình ngủ một giấc, lấy tinh thần đầy đủ rồi mới gặp cô.

Lúc

đó, tin tức Diệp ý Thiến đính hôn với Đông Huân nhanh chóng lan nhanh

toàn bộ cảng, trở thành đề tài nóng sốt cho mọi người đàm lậun.

Buồi chiều khi Quý Dục Hàn tỉnh lại, chụp nhanh đồng hồ, anh ngủ lâu vậy rồi ư? Cầm điện thoại, anh gọi cho phòng Tổng giám đốc.

"Xin chào, tôi là Diệp ý Thiến". Anh nghe được âm thanh đang nhung nhớ của cô.

"Anh đây". Anh đề cao âm thanh. "Em hãy nghe anh giải thích nguyên nhân hôm qua anh đến trễ"

"Thế àh?". ÂM thanh của cô bình tĩnh đến kì lạ.

Lòng anh hơi run lên, chuyện gì đã xảy ra? Cô giận anh ư? Không, hình như

không phải, loại cảm giác này không thể nói được, làm anh khẩn trương.

"Bây giờ anh sẽ lên đó, anh ... sẽ giải thích với em"

Cô trầm mặc làm anh khẩn trương lần nữa, sau đó điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của cô: "Được rồi, anh lên đây đi"

Anh bất an, nhíu đôi mày kiếm. Đôi mắt hiện lên nghi hoặc. Nếu cô giận anh, cô không nên bình tĩnh như thế, thậm chí cô có chút trầm lặng.

Nhất định xảy ra việc gì đó không bình thường!

Anh đứng dậy, thay áo somi rồi đi ra khỏi phòng!

Anh đến khu công tác của Khách sạn, thấy nhân viên cũng đang chờ thang máy. Hai nhân viên nữ bên cạnh anh nói chuyện phiếm.

"Nghe nói gì chưa? Tổng giám đốc muốn kết hôn đấy"

"Thật ư? Tôi vừa mới đến khách sạn, không biết tin tức này, kết hôn với ai thế? Nhất định là công tử nhà giàu rồi"

"Không chỉ giàu, mà anh ta còn là người duy nhất trong mười công tử nhà giàu có gia tộc lớn chống lưng đấy"

"Đông Huân? Trời ơi, anh ta rất đẹp trai! Anh ta với tổng giám đốc không phải là chuyện ngày một ngày hai đâu, anh ta hay đưa đón Tổng giám đốc tan

việc..."

Đầu Quý Dục Hàn vang lên như sấm nổ. Tổng giám đốc, kết hôn?

Đông huân tiên sinh khuyên cô ấy đi nghỉ ngơi... Lời nói của Peter lúc sáng

vang lên trong đâu anh. Đông Huân tiên sinh, chính là nói vị kia ư? Anh

nghĩ là quản lý của khách sạn hoặc một người nào đó.

Kết hôn?

Anh xoay mạnh người chạy đến thang thoát hiểm. Sao thế được? Ý Thiến sao lại gả cho người khác? Rõ ràng cô chỉ yêu mình anh!

Anh ba bước thành hai bước, chạy như bay lên lầu.

Ngực anh như lửa đốt, không, đây không phải sự thật. Đây chỉ là đồn! Nhất

định hai người đó chỉ ăn no không có việc làm, nói chuyện phiếm mà thôi!

Anh dùng sức mở cửa thoát hiểm, anh vọt vào tầng trệt của phòng làm việc của cô.

"Quý tiên sinh?". Gặp Mary đang bưng chồng tài liệu đi ra thang máy, Peter đang ngồi nghe điện thoại.

"Sao anh lại ở đây? Không lẽ thang máy lại hư?. Mary nghi hoặc hỏi.

"Không có, mọi người chờ thang máy rất nhiều, cứ việc đi đi". Anh nhẫn nại gật đầu với họ, rồi tự ý vào văn phòng của Diệp ý Thiến.

Nghe được tiếng mở cừa, Ý Thiến hoảng sợ ngẩng đầu, quả nhiên là anh --- Quý dục Hàn

Tim của cô đập kịch liệt, anh nói hôm qua anh đến muộn là có lí do bất đắc

dĩ, mặc kệ lí do là gì, thì anh cũng đến muộn --- tại thời khắc quyết

định vận mệnh của cô, anh đến muộn!

Nhưng cô nói cho anh biết thế nào bây giò, giải thích như thế nào thì cũng đã muộn?!

Nhìn đôi mắt có thể thấu hiểu lòng người của anh, cô lại đau quặng ở bụng

dưới. Cô chỉ có thể nhìn anh đóng cửa phòng, bước từng bước vững vàng

đến bên cô, cô không thể thốt lên lời nào.

"Đêm qua ở sân bay trở về, anh gặp một ông cụ bất tỉnh. Nên anh đưa ông ta vào bệnh viện, ông

ta bị bệnh tim tái phát, cần mổ ngay lập tức, vì không liên lạc được với người nhà của ông ta, nên anh chỉ có thể ở lại bệnh viện". Không nói gì thừa, anh đến trước mặt cô giải thích cho cô hiểu.

Anh nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt như khắc sâu, như mũi tên nhọn ghim vào lòng cô.

"Anh gọi cho em, nhưng không ai bắt máy. Anh gọi đến quầy tiếp tân, họ nói

em ra ngoài, nhưng không biết em đi đâu". Anh đến trước mặt cô, đặt tay

trên bàn làm việc, nghiêng người nói: "Ý Thiến, anh tin em sẽ tha thứ

cho lí do trễ nãi của anh, vì anh không thể mặc kệ một ông lão được".

Cô chớp mắt, run run nhẹ khóe miệng, kích động. "Anh làm vậy là rất đúng,

nếu anh không cứu ông lão kia, em mới không tha thứ cho anh, em mới

trách anh". Hai tay cô nắm chặt, không để thân mình run lên.

Thì ra nguyên nhân là như thế, không phải anh cố ý thất hứa, mà là anh có ly do! Nhưng...

bởi vì thế mà cô khó cưỡng lại bản thân, muốn nhào vào lòng anh khóc

lớn.

Anh cũng không vì lời nói của cô mà trút được gánh nặng, ngược lại ánh mắt càng nóng bỏng nhìn cô

"ANh đi Đài Bắc để lấy thứ này, anh muốn tận tay tặng cho em"

Thân thể Diệp Ý Thiến co rút, thái độ của anh làm cô sợ hãi.

Anh biết gì rồi sao? Anh có biết cô và Đông Huân sắp kết hôn chưa?

Cô nhìn chằm chằm cằm anh, cả người anh dường như rất căng thăng. Anh biết rồi, đúng kh