
quyền thế! Chỉ cần sức khỏe cha cô tốt hơn mà thôi, chỉ
cần cha và con gái, hai người có thể ở bên nhau.... Có lẽ còn có thêm
một người, người đàn ông mà cô yêu , bỗng nhiên cô muốn hồi tâm chuyển
ý, muốn bên cạnh anh!
"Nếu em không có người trong lòng, có thể
thử kết giao với anh được không? Ý Thiến, không nói dối gì em, lần đầu
tiên thấy em, anh cảm thấy em không giống với những tiểu thư khuê các
khác. Trên người em có một loại khí chất, ngây thơ không nhiễm chút bụi
trần". Đông Huân cười ngây ngô. "Anh nói như vậy làm em không được tự
nhiên phải không?"
"Àh, dạ không". Cô có chút kinh ngạc, cô thấy mình không có gì đặc biệt, cũng giống như bao cô gái khác ở HongKong.
"Em không xem trọng hàng hiệu, không thèm để ý dòng dõi, đó là điều em hơn
hẳn các cô gái khác. Em biết họ nhìn người ra sao không? Họ nhìn người
không phải qua nhân phẩm, mà là nhìn qua tài sản của người đó, nếu họ
phải gả cho một người, họ chỉ biết đến người đó cho họ bao nhiêu lợi ích mà thôi". Khóe miệng anh mỉm cười mang theo vẻ trào phúng. "Đây là
HongKong, tất cả những thiên kim nổi tiếng, cũng chỉ có vậy thôi"
Nhất thời cô không biết nói gì cho phải, cô không quen thuộc xã hội thượng
lưu ở HongKong , cũng không biết những thiên kim và phu nhân khác mình
những gì. Cô chỉ biết, khi bên cạnh những chị em họ của cô, dù nội hay
ngoại, thì cô cũng không biết phải làm gì mới đúng.
Họ thích thảo luận về hàng hiệu, và những vị thiếu gia nhà giàu thế nào mà thôi.
"Nếu không phải anh bắt buộc phải cưới một cô gái môn đăng hộ đối, anh tuyệt đối không cần một cô gái như vậy". Trên đường về biệt thự, Đông Huân
hơi kích động nói. "Anh muốn cưới một cô gái luôn điềm tĩnh, dịu dàng,
anh muốn...." Anh ngừng xe, xoay đầu nhìn cô. "Muốn cưới một người giống em, có ánh mắt trong suốt, không màng danh lợi, không tranh sự đời, tâm hồn trong sáng như kim cương, nếu giống như em thì thật tốt!"
Hai má cô như có lửa thiêu cháy, cô không biết phải từ chối anh như thế nào.
Bởi lời nói của anh rất chân thành, nhẹ nhàng mà trầm ấm, anh lại là một thanh niên ưu tú.
Có lẽ không có cô gái nào từ chối anh. Nhưng trong lòng cô vẫn do dự.
"Ý Thiến, em đồng ý lấy anh chứ?". Lúc cô chần chờ, một chiếc nhẫn kim cương được đưa đến trước mặt cô.
Cô hơi hé miệng, hoàn toàn không biết phải làm sao. Cô không nghĩ đến anh
sẽ cầu hôn mình. Quá nhanh, cô không hiểu hết anh, mà anh cũng vậy,
không hiểu hết con người cô! Hơn nữa cô còn có người trong lòng, cô
không thể....
"Em không cần phải trả lời anh ngay, anh đợi em ba
ngày để suy nghĩ. Nếu em không đồng ý, chúng ta vẫn là bạn bè" Anh mở
cửa xe, mới thu lại nhẫn. " Ba ngày sau anh sẽ hỏi đáp án của em. Em
không phải cảm thấy áp lực, chỉ cần trả lời thành thật với anh là được"
Anh vòng sang bên kia xe, mở cửa xe cho cô.
Diệp ý Thiến hồi phục tâm tư khiếp sợ, xấu hổ nhìn anh. "Anh không biết vậy là quá nhanh ư?"
"Gặp được cô gái mình hằng mong phải nên ra tay mau lẹ, nếu không sẽ bị
người khác đoạt mất thì làm sao bây giờ?". Đông Huân cười kiêu ngạo mà
thân thiết.
Cô rất muốn nói cho anh biết, lòng cô đã trao cho một người đàn ông khác từ lâu, không thể chứa thêm bất kì ai được.
Nhưng thấy anh mỉm cười kiêu ngạo, cô lại không nói nên lời.
"Đừng nghĩ rằng do cha em đánh tiếng anh mới quyết định như vậy, bản thân anh là do anh làm chủ, có hiểu không?". Đông Huân nói nhỏ bên tai cô, vươn
tay đến bên cô. "Bây giờ tạm thời quên lời cầu hôn của anh đi, đi thăm
Bác Hạ với anh nào"
"Ba ngày sau, em sẽ cho anh đáp án". Cô âm thầm quyết định, nếu bây giờ từ chối, sẽ xúc phạm đến anh.
Anh đã cho cô ba ngày để suy nghĩ, vậy thì ba ngày sau, cô lại từ chối anh, anh hẳn sẽ cảm thấy đó là quyết định sau khi cô đã suy nghĩ kĩ càng.
Lúc đó, hi vọng anh có thể chấp nhận được.
"Dù đáp án là gì, anh
cũng sẽ chấp nhận, sẽ không vướng bận điều gì. Em có thể hoàn toàn yên
tâm, nhưng ba ngày nay...." Anh kéo dài âm thanh. "Em phải đáp ứng lời
hẹn hò của anh, chỉ hẹn hò trong sáng thôi, được không?"
Cô có thể nói không sao? Nhìn gương mặt chờ mong của anh, Diếp Ý Thiến biết mình không thể từ chối được! Máy bay dừng lại ở sân bay Khải Đức, Quý Dục Hàn nhịn không được bước vội xuống máy bay.
Trong tay anh là chiếc nhẫn vất vả mới mua được. Khi anh về Đài Bắc mới biết
được bạn anh đã giúp anh mua được nhưng không phải là chiếc nhẫn mà anh
cần.
Nên anh lại tìm thêm một ngày, chạy từ Đài Bắc, đến Đài
Trung, rồi đến Cao Hùng mới mua được chiếc "Vĩnh Hằng Chi Giới". Nhân
viên cửa hàng nói cho anh biết, sở dĩ được gọi như thế, vì nó biểu tượng cho tình yêu không bao giờ thay đổi.
Thật không? Là tình yêu
vĩnh hằng.... đó là cảm giác của anh đối với cô. Anh muốn đem tình cảm
này gửi đến cô, cô có nhận hay không?
Ở sân bay anh tìm được điện thoại, Quý Dục Hàn vội vã nhấn dãy số của cô. "Ý Thiến, là anh". Cảm ơn trời đất, bây giờ cô vẫn còn ở văn phòng.
Đầu dây bên kia trầm mặc. "Anh có chuyện gì ư?"
"Hôm kia anh vừa trở lại Đài Bắc". Đầu tiên anh báo cáo hành tung của mình,
mấy ngày nay vì tìm nhẫn,