
Nam rất lâu, xung quanh
đều là đồng không mông quạnh, tôi đi đường dài mệt mỏi, tâm trạng thì
bất an, lúc này đã gần như không còn sức lực. Vừa định xuống ngựa nghỉ
ngơi thì bỗng nghe thấy một tiếng vút, rồi một thanh trường đao không
biết từ đâu bay tới, cắm đúng vào con ngựa bên dưới tôi, con ngựa hoảng
hốt, hai vó trước nhấc lên, hất tôi xuống đất. Tôi đau đớn nằm trên mặt
đất không ngồi dậy nổi, phẫn nộ đang định quay đầu cãi nhau với kẻ ngang ngược nào đó một trận, ai ngờ vừa quay đầu lại, tôi đã sững sờ với cảnh tượng trước mắt.
Từ đằng xa thấy một đội binh sĩ mặc áo giáp
đồng lao tới, trên đầu buộc dải lụa màu đỏ, trong tay nắm những chiếc
trường thuẫn cán gỗ có tua rua màu đỏ, hò hét ầm ĩ như nước thủy triều
cuộn tới. Cát vàng cuộn lên, tiếng vó ngựa nện xuống mặt đường, đằng sau đám bộ binh còn một đám kị binh cưỡi ngựa cầm thuẫn lao tới, đồng thanh hò hét cái gì đó, tiếng hét lẫn vào tiếng bước chân vang như sấm rền
khiến tôi bất giác thấy một nỗi sợ hãi không đọc được thành tên. Cả
người tôi vốn đã đau nhức khôn cùng, giờ lại đột nhiên phải chứng kiến
cảnh tượng này khiến tôi cảm thấy chút sức lực ít ỏi trên cơ thể yếu
đuối của tôi đã bay biến hết. Đột nhiên sau lưng cũng vang lên tiếng
giết, quay ngoắt đầu lại, sau lưng lại một nhóm quân khác đang tiến tới, trên đầu buộc dải lụa màu xanh, số lượng ít hơn đối phương rất nhiều,
nhưng sát khí thì vô cùng đáng sợ, mấy binh sĩ đi đầu nắm đao lao tới,
trong mắt là sự bi phẫn và những tia máu đỏ ngầu.
Cát vàng cuộn
lên, che mờ đôi mắt tôi, tôi ngơ ngác nhìn phía trước, thấy tim mình đập dữ dội, tai như ù đi. Tiếng kim loại va chạm vào nhau, tiếng máu phun
ra, tiếng thân người đổ rạp xuống đất…
Một binh sĩ bị chém ngã
ngay trước mặt tôi, động mạch ở cổ bị nứt ra sau một nhát dao, máu tươi
phun ra trước mặt tôi, nhuộm đỏ cả chiếc váy lụa mỏng màu xanh khói. Vai tôi thoáng run rẩy một cảm giác sợ hãi chưa từng có chiếm trọn trái tim tôi.
Vốn tưởng rằng cảnh tượng này chỉ có trong những bộ phim
truyền hình, có nằm mơ cũng không ngờ được rằng có một ngày mình phải
tận mắt chứng kiến toàn bộ. Trên chiến trường, vô số mạng sống đang biến mất, trong không khí ngập tràn mùi máu tanh và chết chóc.
Lúc
này tôi mới ý thức được thế giới mà mình ở đáng sợ như thế nào. Ở trong
phủ phải đấu trí với những người đàn bà khác, tính toán, giăng bẫy lẫn
nhau, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ mất mạng. Ra khỏi phủ lại phải gặp
một thế giới đầy mùi máu tanh khác. Các dân tộc còn chưa thống nhất, hỗn chiến liên miên, trên đường đầy những người chết đói, máu chảy thành
sông, đây chính là Bắc triều?
Vì đôi bên quân số chênh lệch nên
bên buộc lụa xanh nhanh chóng ở vào thế hạ phong. Đúng vào lúc này, ở
phía Tây có một con ngựa trắng lao tới nhanh như điện, người đàn ông
ngồi trên ngựa mặc một bộ áo giáp màu bạc sáng lóa, phản chiếu dưới ánh
mặt trời hoàng hôn đang ngả về Tây khiến ánh sáng ấy trở nên vàng rực rỡ chói mắt. Người đó đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, trông vô cùng đáng sợ, lạnh lùng mà tràn đầy sát khí, tay cầm trường kiếm cưỡi ngựa lao tới,
đánh Đông dẹp Bắc, nhanh chóng mở đường máu, nhất thời không ai có thể
lại gần. Chàng đột nhiên giữ cương ngựa dừng lại, giơ cao thanh trường
kiếm chỉ lên trời. Nhìn từ góc độ của tôi, chỉ thấy ánh bạc chói mắt,
cái bóng chàng cầm thanh trường kiếm chỉ lên trời trong ánh chiều tà
trông thật là anh tuấn, nhìn từ đằng xa, cảnh tượng đẹp như tranh vẽ.
Xung quanh bỗng vang lên tiếng hét vang trời, phảng phất như một kiểu ám thị nào đó, trường kiếm của chàng vừa hạ xuống, trong bụi cỏ lập tức lao ra vô số binh sĩ đầu quấn lụa xanh, mặt họ đều được bôi một chất gì đó có
màu xanh như cỏ, dường như đã mai phục rất lâu. Trong đám quân đó có một người hét lớn: “Trúng kế rồi”, sau đó là tiếng chém giết nhau vang lên
ngập trời.
Trong mắt tôi không biết từ khi nào đã chỉ là một
cảnh tượng mông lung, màu đỏ của máu khiêu vũ trước mắt, một binh sĩ bị
chặt đứt một cánh tay hét lên đau đớn rồi ngã lên người tôi, tôi bị đè
xuống đất, cảm giác tứ chi mình dường như mất đi cảm giác, không còn sức để đẩy hắn ra. Không biết đã trôi qua bao lâu, thế giới dần dần yên
tĩnh lại. Khung cảnh tang thương, điêu tàn.
Bên xanh đã chiến
thắng, các tướng sĩ đang mệt mỏi dọn dẹp chiến trường, áp tải những con
tin của bên chiến bại, đồng thời cứu chữa cho những người còn sống của
bên mình. Gã binh sĩ bị đứt tay đè lên người tôi đã được cứu đi, trước
mắt tôi là bầu trời màu tối. Khóe mắt cay đau nhói, tôi vô thức nhìn lên không trung, đối diện với một ánh mắt sâu thẳm lặng lẽ như mặt hồ.
Bên chân trời màu đỏ thẫm, tia mặt trời cuối cùng đã lặng lẽ biến mất. Bộ
khôi giác màu bạc trên người chàng tỏa sáng lấp lánh, lạnh lẽo như ánh
trăng, chiếc mặt nạ độc ác đáng sợ này trông thật là quen thuộc, đầu óc
đang rối loạn, tôi không tài nào nhớ nổi mình đã nhìn thấy nó ở đâu.
Chàng cúi xuống đỡ tôi dậy, đôi mắt sau tấm mặt nạ sáng tỏ như gương,
lạnh lùng không một gợn sóng, lòng bàn tay to lớn và ấm áp, hơi ấm thấm
qu