XtGem Forum catalog
Lan Lăng Vương

Lan Lăng Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322630

Bình chọn: 8.5.00/10/263 lượt.

người đàn

bà xa lạ. Trên người cô ta là một chiếc váy lụa mỏng màu cam rực rỡ, đôi mắt phượng xếch lên, xương gò má rất cao, bông hoa mẫu đơn màu vàng cài trên đầu thoáng chuyển động. Không thể nói là đẹp, nhưng cũng có vài

phần nhan sắc. Ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ màu đỏ đặt chính giữa

căn phòng, bên cạnh là mấy thị nữ và nam bộc đang cung kính đứng hầu, có vẻ là người có chức có quyền, nhìn tôi đầy đắc ý.

“Tiểu thư,

tiểu thư!” Người thị nữ ban nãy cầu xin cho tôi đang quỳ bên cạnh, thấy

tôi tỉnh lại, vội vàng vừa khóc vừa bò tới chân tôi, nước mắt giàn giụa.

Nhìn vào trang phục của họ thì chẳng nhẽ tôi quay lại thời cổ đại rồi!? Đây

là triều đại nào, tôi có thân phận gì!? Tôi nhờ vào sức mạnh của gương

Thanh Loan nên mới giữ được tính mạng sao!? Nó với Trấn Hồn Châu ở đâu

rồi!?

Hoàn toàn không hiểu được tình hình trước mắt, tôi chỉ cảm thấy trong đầu mình rối tung, những vết thương trên người đau nhức. Mắt liếc nhìn người thị nữ quỳ dưới chân mình, bỗng dưng tôi ý thức được

rằng cô ta đang khóc vì tôi, trong lòng chợt thấy ấm áp, giọng nói nghẹn ngào: “Tôi không sao.”

“Bích Hương vô dụng, tại Bích Hương

không cứu được tiểu thư.” Cô ta thấy tôi yếu ớt lên tiếng an ủi thì càng khóc dữ hơn, quay người về phía người phụ nữ yêu mị, dập đầu liên tục.

“My chủ nhân, cầu xin người tha cho tiểu thư nhà tôi, cùng là tì thiếp của

Tư Không phủ, hà cớ gì phải đấu nhau để người chết ta sống. Huống hồ Tư

Không đại nhân cũng sắp quay về rồi.”

“Câm miệng!”

Một

tách trà bay ra, đập đúng lên người nha đầu đó, nước trà nóng còn đang

bốc khói đổ lên làn da non nớt của cô ấy, vang lên tiếng “xèo xèo”. Tôi

bất giác nổi giận, trói rồi đánh tôi thế này là quá lắm rồi, lại còn

không tha cho cả một con nha đầu sao?

Người phụ nữ yêu mị mặc bộ trang phục màu cam nhướng mày nói: “Không ngờ chủ nhân vô dụng nhà

ngươi lại có một con nha đầu lanh lợi như vậy! Chỉ tiếc rằng nó lanh lợi không đúng chỗ!” Ả vừa cười lạnh vừa liếc tôi một cái, nói, “Chủ nhân

nhà ngươi không được sủng ái, có phải ngươi không biết đâu. Hôm nay ta

cũng chẳng ngại gì mà nói trắng ra, cho dù hôm nay ả có chết ở chỗ Yên

Vân Các của ta thì Tư Không đại nhân cũng chẳng có nửa lời trách tội.”

Nói rồi ả đưa tay áo lên che miệng cười, quay về phía tôi, nói tiếp:

“Nói không chừng nhờ tay ta để tiêu diệt ngươi lại đúng ý của chàng.”

Nghe tới đây, tôi bất giác ngạc nhiên, từ lời của Bích Hương mà nói thì tôi

với người phụ nữ này cùng là tì thiếp của Tư Không gì đó, rõ ràng ả ta

muốn nhân lúc ông xã không có nhà mà ra tay tiêu diệt tình địch. Nhưng

vì sao ả lại nói rằng Tư Không đại nhân gì gì đó cũng muốn đưa tôi vào

chỗ chết?

“Chị gái này, tôi với chị cùng chung một chồng, lẽ ra

phải thương yêu nhau. Giờ trở mặt với nhau thì cũng phải cho tôi một lý

do chứ? Rốt cuộc là tôi đã phạm phải lỗi gì mà chị lại dùng tư hình với

tôi? Nếu không cho dù có lập được công với Tư Không đại nhân thì chắc

chị cũng vẫn chỉ là kẻ vô danh?” Tôi nhếch miệng lên, cố gắng để nụ cười của mình trông thật hiền hòa, lễ phép. Nhưng trong lòng thì đang bốc

hỏa, sao mà mình xui xẻo thế nhỉ, ở thời hiện đại bị một kẻ trộm giết

chết thì thôi, về đến cổ đại lại còn phải chịu nỗi khổ về thân xác. Cùng chung một chồng với người khác tôi còn nhịn được, cùng lắm thì bỏ nhà

ra đi, thế mà lại còn không được sủng ái, đúng là trúng số độc đắc. Ha

ha!

Hình như không ngờ tôi sẽ nói những lời này, người phụ nữ

mặc áo cam thoáng khựng lại, nhìn tôi đầy kinh ngạc, không biết trả lời

thế nào.

Tì nữ Bích Hương quỳ dưới chân tôi thì nhìn tôi hốt

hoảng, ngay sau đó quay đầu lại nói: “Đúng đấy My chủ nhân, tiểu thư nhà tôi cho dù có lấy trộm cây trâm ngọc của Dương Chỉ Bích của người thì

cũng không đến nỗi phải chịu tội chết chứ? Đã phải chịu mấy roi, chắc

lửa giận của người cũng nguôi rồi chứ? Nô tì to gan nhắc nhở người một

câu, ngoài Tư Không đại nhân, còn có bên Tể tướng phủ cũng cần phải để ý đấy ạ.”

Quả nhiên là một con nha đầu lanh lợi, tôi nhìn cô ta

khen ngợi. Mặt người phụ nữ được gọi là My chủ nhân thoáng tái xanh, rồi trắng bệch, bị mất mặt trước bao nhiên người nên ả giận dữ lườm Bích

Hương.

“Cẩu nô tài to gan, dám dạy dỗ ngược lại chủ nhân à? Chủ

nhân nhà ngươi ít nhiều gì cũng là một tì thiếp, ngươi là cái thá gì mà

dám nói với ta như vậy?” Nói rồi đánh mắt ra hiệu, một nam bộc sau lưng ả nghe lời chạy lên trước rồi giáng mạnh một cái tát vào mặt Bích Hương.

Sau mấy cái tát, máu chảy ra từ khóe miệng cô nàng.

“Dừng tay!”

Tôi không biết mình lấy sức ở đâu ra mà có thể hét to như thế. Gã nam

bộc kia dừng ngay tay lại vì tiếng hét bất ngờ của tôi.

“Có giỏi thì giết ta đi, hà tất phải xả giận với một kẻ hầu tay không tấc sắt, tự nhiên lại tự hạ thấp thân phận của mình.”

Tôi hít sâu một hơi, nhướng mày lên nói: “Nếu không phải trong lòng cô đang sợ điều gì đó thì đã không nhân lúc Tư Không đại nhân không có nhà mới

dám động đến tôi. Hôm nay tôi cũng nói thẳng ra, tôi chẳng muốn tranh

chấp với cô cái gì, cô cũng nên biết điểm mà dừng. Nếu khôn