Old school Easter eggs.
Lan Lăng Vương

Lan Lăng Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322772

Bình chọn: 10.00/10/277 lượt.

a làn áo mỏng, đi vào da thịt tôi, chỉ vậy thôi mà dễ dàng khiến những giọt nước trong mắt tôi lăn ra.

“Vì sao… vì sao người ở đây

nhất định phải giăng bẫy, chém giết, tàn sát nhau? Vì sao không thể

chung sống hòa bình mà nhất định phải người sống kẻ chết? Vì sao? Vì sao lại có chiến tranh?” Dựa vào lồng ngực ấm áp của chàng, tôi đột nhiên

túm lấy tay áo chàng, ánh mắt mờ đi, khàn giọng nói. Nước mắt lã chã lăn xuống, cảm giác chua xót nghẹn ứ trong tim.

Đôi mắt sau tấm mặt nạ thoáng khựng lại, dường như đang nhìn tôi dò xét, thấp thoáng có thể thấy hàng lông mi dày của chàng đang chuyển động.

Cho dù là ai

chết thì cũng có người buồn vì người đó. Mình đi rồi, chắc là ông nội

cũng đau lòng lắm. Vì sao phải giết người, vì sao lại khiến người khác

phải buồn?… Không biết từ lúc nào, nước mắt tôi đã giàn giụa khắp mặt,

lẩm bẩm lại bao lần, đôi tay vẫn nắm chặt lấy tay áo chàng, rồi bỗng

nhiên thấy mắt mình hoa lên, ý thức dần dần bị rút kiệt.

Dường

như nhìn thấy đằng sau tấm mặt nạ, trong đôi mắt lặng lẽ của chàng

thoảng qua một cơn sóng nhỏ, chàng đưa ngón tay thuôn dài ra lau những

giọt lệ trên má tôi, nói khẽ vào tai tôi điều gì đó, rồi bế bổng tôi

lên.

Vòng tay chàng ấm áp quá, khiến tôi quay về thời cổ đại đã

lâu lần đầu tiên có cảm giác an lòng. Dường như tôi còn ngửi thấy một

mùi hương độc nhất vô nhị, nhẹ nhàng, thanh tao, nhưng đi vào lòng

người.

Trải qua nỗi sợ hãi và những đau đớn trên cơ thể, tôi dần mất đi tri giác, trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy như mình đang nằm giữa một đám mây, ấm áp mà mềm mại.

6.

Uể oải ngồi dậy, mặt trời đã lên ba con sào. Ở khu doanh trại hoang vắng này tu dưỡng

mấy ngày, sự sợ hãi mấy hôm trước cuối cùng cũng rời xa, biến thành sự

kiên định dẻo dai. Cho dù thế nào, tôi cũng phải sinh tồn tại nơi này,

tìm được gương Thanh Loan và Trấn Hồn Châu, có lẽ tôi phải cược một lần

thì mới có thể quay về thế giới hiện đại, cho dù chỉ có một tia hi vọng

cũng tốt.

Cậu bé chăm sóc tôi mới 11, 12 tuổi, tên là A Tài, chỉ là một đứa trẻ mới lớn, giọng nói lảnh lót như chuông. Nó nói tôi đã

hôn mê hai ngày hai đêm, tướng quân của nó tới thăm tôi một lần, đêm hôm kia đã phụng chỉ hồi kinh rồi.

“Đô thành của các ngươi ở đâu?”

Tôi tò mò hỏi. Bản đồ Bắc triều bị phân chia nhiều mảnh, không biết họ

đang ở bên nào. Nhớ lại ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ ẩn sau chiếc mặt nạ

độc ác ấy, trong lòng tôi bỗng thấy ấm áp một cách kì lạ.

A Tài

thoáng ngơ ngác, rồi nhanh nhẹn trả lời: “Nghiệp Thành”[6'>. Cứ như thể

là người hiện đại không biết Bắc Kinh, có lẽ nó không ngờ lại có người

hỏi nó một câu hỏi ngu ngốc như thế.

[6'> Tên một vùng đất thời xưa ở phía Bắc An Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.

“Nghiệp Thành?” Tôi vô thức lặp lại. Cố tìm kiếm trong đầu chút kí ức liên quan tới vùng đất này.

Xem ra chàng là tướng quân của Bắc Tề rồi.

“Tướng quân nhà ngươi tên là gì?” Tôi hỏi khẽ, nghĩ rằng mình từng được chàng

ôm trong lòng, kéo tay áo chàng vô số lần, hai gò má bất giác ửng hồng.

“Tướng quân nhà tôi anh dũng thiện chiến, đối với bách tính rất tốt, cô nương

sau khi hồi thành tất sẽ nghe được uy danh của người.” Vừa nhắc tới

tướng quân là thằng bé lập tức thể hiện thái độ ngưỡng mộ, không dám nói thẳng tên chàng, lại còn ngạo mạn chơi trò câu đố với tôi. Thì ra nó

coi tôi là một dân nữ ở gần đây.

Nếu thực sự được làm một dân nữ bình thường thì tốt quá, ít ra cũng có nhà, có một nơi có thể về. Nghĩ

tới đây, tim tôi chùng xuống.

“Phiền ngươi lâu quá rồi, ta nên

đi thôi. Ngươi tên là A Tài phải không? Nếu sau này có cơ hội gặp lại

thì ta sẽ dạy ngươi cách phòng địch, đảm bảo chỉ vài ngày ngươi sẽ được

thăng làm thứ trưởng.” Cậu nhóc A Tài này trông cũng đôn hậu, chất phác, tuy rằng chăm sóc tôi rất vụng về, nhưng cũng được coi là một hơi ấm

hiếm hoi mà tôi gặp được kể từ khi xuyên không về thế giới cổ đại.

A Tài nhìn tôi từ trên xuống dưới, vẻ như không dám tin, bật cười khinh

mạn: “Cô? Dạy tôi cách phòng địch? Ha ha, dạy tôi thêu khăn thì còn có

lí.”

Tôi hơi ngẩn ra, xem ra nó thấy tôi rất buồn cười, một nữ

tử yếu ớt thời cổ đại mà muốn dạy đàn ông cách bày binh bố trận chống

địch thì đúng là kì cục. Nhưng là con cái nhà Đoạn Mộc, binh pháp là một môn học bắt buộc. Nhưng tôi chẳng biện hộ gì thêm, chỉ nói: “Đúng rồi,

từ đây cứ đi thẳng thì sẽ đến đâu?”

A Tài nhìn theo hướng tôi

chỉ, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Đó là một tiểu trấn, qua khỏi núi Bắc Mang, đi tiếp là tới thành Trường An.”

Nhắc tới thành Trường

An, tôi lại chìm vào suy nghĩ. Đêm qua nửa đêm tỉnh lại, tôi ngồi dậy đi ra vườn hít thở chút không khí trong lành, bỗng nhìn thấy ở phía Tây

không xa có một ánh sáng màu xanh quen thuộc, khả năng xuyên thấu của nó rất mạnh, ánh sáng lập lòe mà tỏa sáng vạn trượng. Tôi không thể nào

nhầm được, đó là ánh sáng của gương Thanh Loan.

“Gương Thanh

Loan xuất hiện, thiên hạ về một mối”, truyền thuyết nói người nào có

gương Thanh Loan thì người đó sẽ có cả thiên hạ. Ông nội cũng từng nói,

gương Thanh Loan là bảo vật của tiên gia, vô tình bị rơi