
xuống nhân
gian, chỉ có bậc Đế vương cửu ngũ chí tôn mới xứng đáng được có nó. Nói
như thế thì gương Thanh Loan chắc chắn sẽ bị khí chất của Hoàng đế thu
hút, rơi xuống thành Trường An cũng là lẽ đương nhiên. Chỉ sợ rằng nó
rơi phải tay gian thần, hoặc là lưu lạc trong nhân gian, nếu không cẩn
thận, nó có thể khiến cả một triều đại thay đổi. Bởi vậy tôi nhất định
phải tìm thấy nó.
Từ biệt A Tài, nó tưởng là tôi sống trong
thành mà họ vừa tấn công được nên không giữ tôi lại. Tôi dắt con ngựa
hồng nó tặng cho tôi đi về hướng Tây, vừa đi vừa để tâm quan sát thế
thái nhân tình, tính toán thầm trong lòng xem tìm được gương Thanh Loan
thì sẽ đi đâu tiếp.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng bánh xe lăn
trên đường, tiếng chân ngựa lộp cộp, bước đi chậm rãi mà ổn định, tôi
quay đầu lại nhìn, thì ra là một cỗ xe ngựa hoa lệ đi qua, trên tấm rèm
gấm màu trắng là những sợi tua rua màu đỏ, xa phu đội một chiếc mũ đen, y phục sạch sẽ, chắc là đánh xe cho một gia đình giàu có. Tôi đi rất
chậm, thúc ngựa nhường đường sang một bên, tình cờ quay đầu sang, thấy
rèm cửa của xe ngựa bị vén lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp say đắm
lòng người. Bàn tay nhỏ mềm mại vén nhẹ rèm lên, thấy tôi, đôi lông mày
khẽ nhướng lên, tỏ ra kinh ngạc: “Thanh Tỏa tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?”
Tôi giật mình. Thanh Tỏa? Nàng ta đang gọi tôi? Đang do dự không biết nên
trả lời thế nào thì nàng ta đã kêu xa phu dừng xe lại, bước chân uyển
chuyển đi về phía tôi, ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Thanh Tỏa tỷ tỷ, muội
là con gái của đại thần trong triều, tên là Nhan Uyển, từng có duyên gặp tỷ trong phủ Tể tướng một lần. Tỷ tỷ không nhớ sao?”
Thì ra chỉ mới gặp mặt một lần, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, bèn xuống ngựa, hành lễ: “Thanh Tỏa chào Nhan cô nương.”
Nhan Uyển thoáng ngơ ngác, ngay sau đó bật cười khoác tay tôi, nói: “Tỷ tỷ
tới phủ Tể tướng sao? Tể tướng đại nhân mừng thọ, nghe nói Tư Không đại
nhân cũng ở đó. Cha muội bảo muội mang quà lễ tới trước, không ngờ lại
gặp tỷ ở đây.”
“À, đúng thế, tình cờ quá.” Tôi cười cười, trong
bụng nghĩ thầm, “Nàng ta nhiệt tình quá, đi cùng một đoạn đường chắc là
khó tránh rồi, nhưng cho dù thế nào cũng phải thoát khỏi nàng ta trước
khi tới phủ Tể tướng, nếu không thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.”
“Thanh Tỏa tỷ tỷ sống ở Tư Không phủ có tốt không? Tư Không đại nhân việc công bận rộn, thường mấy tháng trời không có ở phủ, tỷ tỷ phải ở phòng không suốt thời gian dài.” Nói xong, Nhan Uyển lấy tay lên che miệng cười
khẽ.
Trò chuyện một lát, tôi dần thân thiết với nàng hơn, nhưng
cũng không ngờ nàng lại phóng khoáng đến thế, nói cả chuyện này. Nhưng
nghĩ lại, Bắc triều ở cách thời hiện đại rất lâu, không bảo thủ như
người Hán, ngược lại, họ khá cởi mở. Nhưng cởi mở đến đâu thì chắc cũng
không thể cởi mở như người hiện đại chúng tôi được.
Tôi nhướng
mày nói: “Xem ra Nhan muội muội rất quan tâm tới việc của Tư Không đại
nhân thì phải, đã nói với ta suốt cả đoạn đường rồi giờ lại hỏi tới cả
chuyện khuê phòng nữa?” Nói rồi tôi học theo nàng, lấy tay áo che lên
miệng cười khẽ. Nhưng đột nhiên phát hiện ra y phục của mình trông vô
cùng thảm hại, so với bộ y phục gấm thêu hoa của nàng thì đúng là chênh
lệch.
Nhận ra khẩu khí đùa cợt của tôi, Nhan Uyển thoáng khựng
lại, gò má ửng hồng, mỉm cười kéo áo tôi: “Đâu có, Nguyên tỷ tỷ cười
muội rồi. Tỷ tỷ dọc đường mệt mỏi, y phục cũng bị cành cây cào rách, nếu tỷ không chê thì hãy mặc tạm của muội đi.”
“Được, vậy thì phiền muội quá.” Tôi gật đầu đáp, Nhan Uyển vội vàng nói lảng chủ đề, chỉ sợ
tôi truy hỏi tới cùng. Nhưng tôi không có chút cảm giác gì với gã chồng
tạm bợ ấy nên cũng chẳng buồn để tâm.
Trong giây lát, Nhan Uyển
đã đặt vào tay tôi một bộ y phục bằng lụa tơ tằm màu tím đậm, cảm giác
chất liệu trơn mịn, ánh mặt trời dát vàng lên bộ y phục khiến nó ánh lên một màu bạc lấp lánh, vô cùng rực rỡ.
Tôi bất giác ngơ ngẩn, xem ra Nhan cô nương quả nhiên là con nhà khuê các, ra tay rất rộng rãi.
Bộ y phục này hình như rất quý giá? Tôi ngẩng đầu lên nhìn nàng, thầm ước
lượng, nàng ta với Nguyên Thanh Tỏa chẳng qua mới gặp nhau một lần,
chẳng nhẽ tình cảm đã tốt như vậy hay sao?
“Uyển nhi với tỷ tỷ
đã từng có duyên gặp mặt, có gì phải ngại ngùng.” Nhan Uyển bật cười,
đưa tay ra dúi bộ quần áo vào lòng tôi.
Dọc đường đi tới Trường
An, xa phu quay đầu lại hào hứng bẩm báo, chỉ nửa canh giờ nữa là tới
phủ Tể tướng. Tôi nghĩ bụng, chắc đã đến lúc phải “chuồn”.
“Nhan cô nương, ta biết ở Trường An có một tiểu điếm làm bánh rất ngon, hay
là ta đi mua về cho muội nếm thử?” Tôi ghé sát thành xe, quay đầu lại nở một nụ cười rạng rỡ với Nhan Uyển.
Nhan Uyển thoáng ngơ ngác, nghĩ ngợi rồi nói: “Tỷ tỷ muốn ăn gì, muội sai người hầu đi mua là được rồi.”
“Không cần, cứ để ta tự đi, muội tới phủ Tể tướng chờ ta, lát nữa ta sẽ quay
lại.” Tôi xua tay, chẳng nói gì nữa, nhảy xuống khỏi xe ngựa.
“Thế tỷ tỷ nhớ quay về sớm nhé!” Giọng nói lảnh lót của Nhan Uyển vang lên
sau lưng, dường như thực sự hi vọng tôi sẽ ở lại. Tôi chẳng quay đầu
lại,