
g người trong Hoàng thất của Bắc
triều.
Tôi nhìn Bích Hương, rồi đột nhiên nghiêm túc nói: “Bích
Hương, chúng ta chạy trốn đi.” Ở đây đã chẳng vui vẻ gì thì hà tất gì
tôi phải mua dây buộc mình? Nghĩ lại tôi đường đường là một người hiện
đại, tôi không tin là rời khỏi Tư Không phủ này, tôi lại không sống nổi. Hơn nữa tôi cũng có thể thăm dò dấu vết của chiếc gương Thanh Loan, nếu tìm luôn được Trấn Hồn Châu thì nói không chừng có thể quay về thời
hiện đại.
“Tiểu thư, người nói thật chứ ạ?” Bích Hương khựng
lại, trợn tròn mắt nhìn tôi hồi lâu, khàn giọng nói, trong giọng nói
tràn đầy vẻ không ngờ. Nghĩ lại, cái cô nàng Nguyên Thanh Tỏa đó vốn là
một người con gái yếu ớt, ngày trước chắc không thể nào có suy nghĩ này.
Tôi không trả lời mà đứng lên loạng choạng đi tới bên cửa sổ, hí hoáy một lát, mở được bản lề cửa rồi nhanh nhẹn trèo ra ngoài.
“Nào, ngươi giẫm lên ghế rồi trèo qua cửa sổ, ta đỡ ngươi.” Tôi đưa tay ra,
hạ thấp giọng nói, lúc này tôi đã đứng bên ngoài cửa sổ, Bích Hương đứng nhìn tôi có một chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn làm theo lời tôi nói.
Lúc này đã là đêm khuya thanh tĩnh, trong Yên Vân Các toàn là đàn bà phụ
nữ, người gác cửa cũng đứng ở cách xa mười trượng. Tôi vừa kéo Bích
Hương trèo lên bức tường cao ngất của phủ viện thì sau lưng ánh lửa ngợp trời. Tôi quay đầu lại, thấy một người đàn ông trẻ tuổi mi thanh mục tú đuổi theo sau lưng tôi, nhìn y phục thì đoán chắc là thống lĩnh thị vệ
của Tư Không phủ. Sau lưng hắn là một đám nô dịch trong phủ cũng cầm
đuốc trong tay chạy tới, Bích Hương giật mình, hai tay lỏng ra, suýt thì ngã khỏi bức tường. Tôi nhanh tay kéo nó một cái, khiến chính tôi cũng
lảo đảo suýt thì ngã xuống.
“Thanh chủ nhân, người có biết tự ý
rời phủ là mắc tội gì không?” Thống lĩnh thị vệ đứng dưới chân tường,
ngẩng đầu nhìn tôi, tuy rằng miệng gọi tôi là chủ nhân nhưng trong giọng nói chẳng có chút gì gọi là tôn kính.
Bích Hương vẫn lơ lửng
trên tường, tôi khó nhọc giữ vững tư thế của mình, nếu cứ thế này thì cả hai chúng tôi đều sẽ rơi xuống. Tuy rằng tình thế nguy cấp, nhưng cái
miệng tôi vẫn không chịu buông tha cho người khác, cười lạnh một tiếng:
“Ngươi làm thị vệ giỏi lắm. Ta ở trong phủ bị người ta đánh cho dở sống
dở chết thì ngươi coi như không thấy, tới khi ta bị ép tới mức phải tự
tìm đường sống thì hỏa nhãn kim tinh của ngươi lại phát hiện ra ngay. Tự ý rời phủ bị mắc tội gì thì ta không biết, lệnh của My chủ nhân thì
ngươi đi mà hỏi nàng ta!”
Gã thị vệ đó sửng sốt nhìn tôi, dường
như không dám tin rằng những lời này do chính tôi thốt ra, trên mặt
thoáng qua một tia hoang mang, ngập ngừng một lát, vừa định nói điều gì
đó, nhưng tôi đã không kiên trì được nữa, bàn tay Bích Hương từ từ tuột
ra, tôi giật mình, giọng nói đành thay đổi 180 độ.
“Thực ra việc hôm nay là ý của một mình ta, tì nữ Bích Hương đã khổ sở giữ lại nhưng
ta kiên quyết làm việc này, bỏ lại nó một mình bỏ chạy. Đón lấy!” Lòng
bàn tay trượt ra, Bích Hương rơi xuống chân tường, tôi đành mượn lực hất một cái, ném nó về phía đám thị vệ.
Nghe tiếng hét của tôi, gã
thị vệ vô thức đưa tay ra đón, ôm trọn Bích Hương, thấy nó không còn
nguy hiểm gì, tôi thở phào một hơi.
“Sở tổng quản, tôi xin người tha cho tiểu thư nhà tôi, người chỉ vì quá nông nổi.” Bích Hương vừa
mới hoàn hồn đã lập tức quỳ thụp xuống cầu xin thay tôi, nhìn tôi đầy lo lắng.
“Sở tổng quản, ngươi cũng thấy rồi đấy, việc ta bỏ trốn
thực sự không liên quan gì tới Bích Hương. Chỉ xin ngươi niệm tình nó vô tội, cứ bẩm báo đúng sự thực với Tư Không đại nhân, bảo toàn tính mạng
cho nó. Tiểu Liên cảm kích vô cùng, sau này chắc chắn sẽ báo đáp ơn ngày hôm nay.” Tôi nghiêm mặt nói, nhìn hắn đầy chân thành rồi quay người
nhảy xuống bờ tường bên kia.
5.
Cái gã Sở tổng quản đó chắc chắn không phải là một thùng nước gạo. Sau khi tôi thoát khỏi
phủ, hắn phái người đi truy nã tôi khắp nơi, tiếng vó ngựa vang lên dồn
dập, chắc là tôi chỉ chạy được tầm hai dặm là sẽ bị hắn bắt lại. Tôi
đành trốn trong miệng giếng ở dưới chân tường Tư Không phủ rất lâu, chờ
bọn người đuổi theo tôi đi xa rồi mới dám ra ngoài. Giờ chỉ hi vọng cái
gã Sở tổng quản không phải thùng nước gạo này có một chút tinh thần
chính nghĩa, thay tôi bảo vệ Bích Hương.
Trốn trong giếng suốt
một đêm, bên ngoài đã dần dần không còn động tĩnh gì nữa, tôi nhanh nhẹn men theo con phố đi về phía Bắc, cảm giác hoang mang lớn dần lên, không biết nên đi về đâu. Quốc gia này không phải là bần cùng, nhưng chắc
chắn cũng không giàu có, dân chúng mà tôi gặp đều mặc áo vải, ăn uống
đơn giản, đến cả mấy quán hàng ăn ngoài phố cũng chỉ bán mấy món đồ ăn
bình thường. Ra tới chợ, tôi dùng khuyên tai đổi lấy một con ngựa, đi về phía Nam, nghĩ bụng thiên hạ lớn thế này, kiểu gì cũng có một chỗ cho
tôi dung thân. Nhưng tôi lại nghĩ không biết chiếc gương Thanh Loan đang ở đâu, năm châu bốn bể, tôi biết tìm ở đâu, thế là lòng tôi lại thấy
trĩu nặng như có một đám mây đen đang vây lấy mình, không tìm được
phương hướng.
Ra khỏi thành, đi về phía