
ca nhi ở viện của chúng ta, xảy ra chuyện gì. . . chính là đánh vào mặt ta và Nhị gia.” Nàng bình tĩnh nói, “Lời này ta chỉ nói một lần mà thôi. Kẻ nào tùy tiện, cảm thấy không quản được bản thân không bò
lên giường gia, thì không cần tiếp tục chờ nữa. . . Rời khỏi viện này.
Nơi nào có cành cao thì bay đi. . . Hạo Hãn hiên này rất nhỏ, chứa không được mấy di nương dự bị tôn quý.”
Nàng cau mày nhìn Điềm Bạch, “Nhìn ngươi xem, viện này người nào có
địa vị cao hơn ngươi? Khóc nháo cái gì? Ai không nghe quản giáo, gọi
quản gia nương tử dẫn đi, theo gia quy xử trí là được, kêu gào cái gì?
Hạ thấp thân phận.”
Đang muốn giơ cao đánh khẽ, kết quả Xuân Hi tách mọi người đi ra,
hướng về phía Cố Lâm nói, “Thiếu phu nhân, nô tỳ có lời muốn nói! Tất cả đều là người hầu hạ bên cạnh thiếu phu nhân, nhưng trong mắt ngài, trừ
Điềm Bạch còn có ai? Chúng ta không tự mình đi tìm tiền đồ cho bản thân
thì còn cách nào khác chứ? Có thu hay không là chuyện của Ngũ gia, thiếu phu nhân chỉ bảo hộ Điềm Bạch, đuổi tụi nô tỳ đi, tụi nô tỳ không phục!
Cố Lâm sắc mặt trầm xuống, cười lạnh một tiếng, quay đầu nói Điềm
Bạch, “Nhìn thấy chưa? Bát gạo ân, cân gạo thù. Ngươi nhớ đếm tình nghĩa tỷ muội, nhưng được cái lợi gì? Đây là giáo huấn cho ngươi, trên dưới
có lễ phép khác biệt, không dùng quyền hạn của đại nha hoàn, không dùng
lễ pháp, chính là có kết quả như thế!”
Điềm Bạch thút thít, “Tạ, tạ ơn thiếu phu nhân dạy bảo.”
“Cái gì gọi là đều hầu hạ bên cạnh ta? Ban đầu ta chỉ chọn một mình
Điềm Bạch! Là Điềm Bạch niệm tình tỷ muội, nếu không Tạ gia trên dưới có bao nhiêu nha hoàn, ta còn cần dùng đến bọn nha hoàn vẩy nước sân như
các ngươi sao? Sống vài ngày tốt, đã không biết ăn trái cây lạy ngọn cây rồi, dựa vào ba phần nhan sắc, liền quên lúc trước phải dậy sớm, nghỉ
muộn rồi! Tìm tiền đồ? Được, ta để cho các ngươi đi tìm tiền đồ tốt!
Điềm Bạch, đi gọi quản gia nương tử truyền quan sai đến. Bán bọn chúng
vào mấy cái nơi phong lưu phú quý đi, tìm tiền đồ làm hoa khôi!”
Bọn nha hoàn cũng luống cuống, vội quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, còn liên tiếp kêu Điềm Bạch khuyên nhủ thiếu phu nhân. Điềm Bạch chần chờ
một chút, lại cắn răng một cái, xoay người rời đi. Nàng hiện tại khuyên, thì đó là phụ lòng thiếu phu nhân vì nàng mà phát giận và dạy dỗ cho
nàng một phen này.
Nàng cẩn thận nghĩ, đúng vậy. Nàng rõ ràng là đại soái tâm phúc của
thiếu phu nhân, lại cố nhớ đến tình tỷ muội không có trên dưới, cho nên
khi nàng khuyên nhủ, đám tiểu tỷ muội đó đều có vẻ mặt cợt nhã, không
thèm nghe một lời. Chính nàng không cân nhắc đầy đủ, xứng đáng bị lợi
dụng lòng tốt, xứng đáng bị hắt nước bẩn.
Xoa xoa lau đi nước mắt, nàng tận lực bình tĩnh đi tìm quản gia
Trương nương tử, nói ý định của thiếu phu nhân. Trương nương tử sắc mặt
như thường đồng ý, rất nhanh gọi quan sai tới.
Trước khi thiếu phu nhân gặp quan sai, lúc chỉ có Điềm Bạch ở trước
mặt nàng, Điềm Bạch quỳ xuống, lúc này mới cầu xin thiếu phu nhân chớ
đem họ bán vào thanh lâu.
“Trước trận lại xúc phạm đại soái, vượt quyền tố cáo quân, luận về quân pháp phải chém.” Cố Lâm lạnh lùng.
“. . . Thiếu phu nhân, đây là phủ Thượng Thư, không phải quân doanh.” Điềm Bạch nhỏ giọng nói. “Nô tỳ không phải phải giúp họ cầu xin, chỉ là phủ Thượng Thư chúng ta nếu đem người bán tới nơi đó. . . Danh tiếng
không được tốt lắm.”
Lấy cớ quá kém rồi. Cố Lâm yên lặng nghĩ. Lúc trước khi Nhị gia bị
ngốc, mấy nha hoàn thông phòng, tiện thiếp bị bán đến chợ buôn người,
bán đi chốn lầu xanh đã rất nhiều.
Nhưng ít nhất đã động não, hiểu chút chuyện cần sửa lại.
“Cũng được, tích chút đức thôi.” Cố Lâm gọi quan sai vào, dặn dò
tuyệt không thể bán vào mấy nơi phấn hoa, để cho bọn buôn người đem năm
nha hoàn này đi.
Suy nghĩ một chút, nàng trở về Đông sương phòng, quả nhiên Anh ca nhi vẫn còn nằm trên giường La Hán ngủ gà ngủ gật. Chẩn mạch, xem ra tinh
thần không tốt, nhưng độc tố trong cơ thể và cảm mạo cũng nhẹ hơn nhiều.
Vừa sờ mạch môn của hắn, Anh ca nhi liền tỉnh. “Thế nào? Xử lý xong rồi?”
Chần chờ một chút, Cố Lâm khó xử. Có mấy lời, nàng không nên nói với
tiểu thúc tử, nhưng đường con cháu của Anh ca nhi rất khó khăn, lại đem
thân thể cơ hồ đã mất mạng. . . Vẫn phải nói lại.
Nàng đỏ ửng mặt ấp úng nói, Anh ca nhi thần kinh lại khước từ, còn vỗ án, “Đúng vậy! Được, chờ hắn trở về ta nói cho hắn. . . Nhị ca của hắn
đều thành đại hòa thượng, tiểu quỷ lông còn chưa mọc đủ còn muốn có thịt ăn? Nghĩ khá lắm! Để cho hắn 17 kết hôn đã thật sự quá sớm, không đem
hắn nghẹn thành Đại hòa thượng, ta thật sự có chút không cam lòng. . .”
( hóa ra là anh ghen tỵ nha)
“. . . Hả?”
“Không có việc gì.” Anh ca nhi ho một tiếng, “Tóm lại. . . Nàng biết
đó, Nhị ca ta đây chính là vết xe đổ. Không muốn để đường con cái sau
này của hắn cũng khó khăn như lên trời, thì phải có chừng mực cho ta! Từ từ sẽ đến. . . lúc hắn đón dâu, cái này cũng đã quá sớm, mười bảy tuổi
sao, chậc chậc. . .” Hắn có chút bực tức đầy bụng.
Quản ca nhi đi du hồ rất vui vẻ trở về, lập tức bị nh