
Bạch mặc dù cũng 13 rồi, nhưng vẫn còn nét trẻ con, chỉ muốn
làm tâm phúc đại soái thật tốt cho thiếu phu nhân. Cho nên nàng rất tức
giận, cực kỳ tức giận. Bọn tiểu tỷ muội cùng thăng chức với nàng tại sao đột nhiên ở trước mặt Ngũ gia chân tay lại đột nhiên vụng về, quên
trước quên sau thế này? Không phải dội trà lên người Ngũ Gia, thì lại
làm rơi khăn tay, hà bao ở trong phòng Ngũ gia. Ngay cả đang đi trên
đường cực kì bình thường, cũng lại có thể trẹo chân ngã vào người Ngũ
gia!
Mặc dù nàng vẫn là nhị đẳng nha hoàn, nhưng thiếu phu nhân nói gì
cũng không chọn nhất đẳng, nói đợi nàng đến tuổi rồi cho nàng làm. Phần
tâm tư này của thiếu phu nhân, Điềm Bạch nàng làm sao có thể không hiểu? Nàng chính là đại nha hoàn bên cạnh thiếu phu nhân đó! Những tiểu tỷ
muội cùng nhau lớn lên này thì sao, kết bè kết cánh khi dễ Ngũ Gia? Đây
không phải là đánh vào mặt nàng sao? Có vẻ nàng làm đại nha hoàn mà dạy
dỗ đám tiểu tỷ muội còn chưa đủ quy củ rồi?
Ngũ gia mặc dù là thứ tử, nhưng cũng là huynh đệ của gia, tiểu thúc tử của thiếu phu nhân đó!
Vì vậy đám tiểu tỷ muội tâm tư lớn và nha hoàn Điềm Bạch chí lớn, bộc phát xung đột nghiêm trọng.
Lúc ấy, Ngũ gia vừa lúc được người ta mời ra ngoài làm khách – lại
nói, mấy viên Bảo Ninh hoàn và Nhân Mã Bình An tán để cấp cứu, đã cứu
được mấy công tử của Hầu phủ, Bá phủ, nhưng họ không hề có danh tiếng
như Nhị gia ở bên ngoài — người ta chỉ là ăn sung mặc sướng, nhưng từ
nhỏ cũng chịu khổ cực đọc sách, hơn nữa chữ so với Nhị gia còn đẹp mắt
hơn rất nhiều.
Thế kỷ hai mươi mốt, nam nhân xem trọng cấp bậc, Đại Yên triều coi
trọng thứ tự bảng. Hơn nữa còn là người có nghĩa khí có tài khí được đề
tên trên bảng! Ai dám ngại Quản ca nhi là xếp thứ hai thì phải bị đánh. . . Người ta là lần thi đầu tiên đó! Lúc này Quản ca nhi là tiểu hoa danh (kiểu như tên nổi tiếng).
Nếu không phải là Tiểu Tam nguyên đếm ngược bị bệnh, không thể ra
ngoài, Anh ca nhi cũng nở mày nở mặt rồi, câu “Con hư biết nghĩ quý hơn vàng” do hoàng thượng nói được truyền đi, ngay lập tức Tiểu Tam Nguyên
đếm ngược của kinh thành Anh ca nhi liền trở thành đại hoa danh! Danh
tiếng nhất thời có một không hai, ngay cả người đỗ đầu tú tài kinh thành chân chính cũng ảm đạm vô quang ( không nổi bật).
Cho nên, lúc nha đầu Điềm Bạch và mấy tiểu tỷ muội một lòng muốn làm
người trong phòng Ngũ gia của nàng đang ầm ĩ, thân là người trong cuộc,
Ngũ gia lại cùng Trung Huân bá phủ Tứ công tử và các bạn của hắn vui vẻ, cùng đi chèo thuyền du ngoạn, ngâm thơ thưởng sen rồi.
Chờ nháo xong, Điềm Bạch tức giận phát run, hoàn toàn quên nàng là
đại nha hoàn cẩn thận và chững chạc, nâng cao tiếng, đến ngay cả Anh ca
nhi đang mệt mỏi ngủ gật cũng tỉnh lại, cùng Cố Lâm đang quạt cho hắn
đối mắt nói chuyện.
“. . . Ta nếu đối với Ngũ gia có tâm tư thâp hèn kia, phạt ta bị ngũ
lôi đánh, không được chết tử tế!” Điềm Bạch tức đến phát khóc, “Muốn leo lên cành cao, nói các ngươi mấy câu thì thế nào? . . .”
“Hừm, Điềm Bạch có tiền đồ.” Một nha hoàn tên là Xuân Hi cười lạnh,
“Thì ra là nhìn không vừa mắt Ngũ gia, chả trách chân chó vẫy đuôi nịnh
bợ thiếu phu nhân, muốn dụ dỗ thiếu phu nhân để cho ngươi lên chức thành di nương chứ gì!”
“Xuân Hi, ngươi không biết xấu hổ, đừng tưởng rằng ai ai cũng đều
không cần mặt mũi!” Điềm Bạch càng giận dữ hơn, “Ta chỉ là một nha hoàn, không sai, nhưng ta rốt cuộc còn biết trung, hiếu, tiết, nghĩa! Ta còn
biết thiếu phu nhân đối xử với ta có nghĩa, ta nên trung thành cống hiến sức lực cho thiếu phu nhân! Ta được sinh ra trong gia đình nô tài,
không sai, nhưng không phải là kỹ nữ tiện nô không xương, lúc nào cũng
có thể bò lên giường người khác! Thiếu phu nhân muốn ta gả cho người
què, mù mắt, ta một chữ cũng không nói, lập tức gả đi! Nhưng đừng nói là gia, cho dù là Hoàng đế ta cũng không bao giờ làm thiếp cho hắn! . . .”
( * bật ngón tay* Điềm Bạch của chúng ta quá khí phách, nói quá chuẩn )
Anh ca nhi lắng nghe, cười phì một tiếng, “Nha đầu rất được, chí khí rất cao.”
Cố Lâm nâng cằm lên, “Hiển nhiên rồi. Không nhìn xem nàng là nha hoàn của ai?”
Anh ca nhi cười lăn, đẩy nàng một cái, “Nhanh lên, nhanh lên, đừng làm cho nha hoàn yêu quý của nàng bị thua thiệt.”
Cố Lâm buông quạt xuống, vòng qua hành lang gấp khúc, mấy tiểu nha
hoàn kia thiếu chút nữa bắt đầu động võ rồi. Cố Lâm hét ngừng lại, Điềm
Bạch một bên khóc một bên tức giận vô cùng, cuối cùng cũng nghĩ tới bản
thân là đại nha hoàn cẩn thận và chững chạc, kiên quyết ngừng nước mắt,
cũng không nói thêm cái gì, liền bình tĩnh mà nói rõ ngọn ngành.
Nhàn nhạt nhìn về phía mấy nha hoàn rất có vẻ thùy mị, Cố Lâm cũng
không muốn làm to chuyện. Loại chuyện như vậy ở các gia đình, các viện
đều nhiều vô kể, liên miên không dứt, huống hồ những chuyện như vậy vẫn
phải là nhìn thái độ của nam nhân. Chỉ là Quản ca nhi còn quá nhỏ, mới
mười ba.
Có Anh ca nhi làm ví dụ ở phía trước, tuy nói nàng làm tẩu tẩu không
quản được rộng như vậy, nhưng ước thúc mấy nha hoàn kia vẫn là có thể.
“Quản