
cũng càng
ngày càng khó nghe, há mồm ngậm miệng đều tự xưng là “Tiểu gia ta” ,
“Độc Phụ ngươi sẽ không được chết tử tế” .
Nhưng mẹ cả “Độc Phụ” đó của hắn vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không có ôm
chặt hắn nhưng cũng không cho hắn thoát được, trực tiếp ôm đến chính
phòng Hạo Hãn hiên, phân phó Điềm Bạch dẫn người đi dọn dẹp phòng cho
Tân ca nhi, tuyển chọn nhũ mẫu ma ma, chỉ để lại nàng và Tân ca nhi một
chỗ.
Điềm Bạch nhíu mày thành một đường thẳng, chính là tiểu tư cũng không bẩn miệng đến mức này. Nhưng nàng lại có chút lo lắng, đứa trẻ ký danh
này thật sự là chuyện phiền phức, khinh suất cũng không được mà coi
trọng cũng không thể, nàng bắt đầu lo lắng thay thiếu phu nhân. . .
Nhưng thiếu phu nhân lại đem họ đuổi ra, khiến nàng rất lo lắng.
Nhưng nàng là người trung thành luôn thi hành tất cả mệnh lệnh của
thiếu phu nhân, thu thập xong phòng ốc, cũng tạm thời chọn ra mấy người
thích hợp, chờ dàn xếp xong xuôi, đã tốn thời gian nửa buổi chiều.
Nàng có chút lo âu mang theo nhũ mẫu và ma ma trở lại phục mệnh, còn chưa vào cửa, đã cảm thấy yên tĩnh quá mức bình thường. Cẩn thận nghe,
chỉ có tiếng nức nở nghẹn ngào bị đè nén rất nhẹ rất nhẹ.
Chẳng lẽ thiếu phu nhân đánh Tân ca nhi? Nếu vậy thì coi như hỏng bét. . .
Run run, Điềm Bạch bên ngoài gõ cửa nhẹ gọi, “Thiếu phu nhân? Nô tỳ
đã chọn một nhũ mẫu và bốn ma ma, ngài có muốn nhìn qua hay không?”
“Vào đi.” Tiếng Cố Lâm vẫn bình tĩnh vô ba, “Không tin ai cũng có thể sao có thể không tin ngươi? Vừa lúc Tân ca nhi muốn rửa mặt, mang hắn
đi đi.”
Dẫn nhũ mẫu ma ma đi vào, Tân ca nhi vừa rồi vẫn còn rất phách lối
rất ngang ngược hiện giờ đang khóc sụt sùi, âm thanh ép tới thật thấp,
mặt đầy nước mắt, còn tiểu ra quần.
Điềm Bạch lo âu hơn một tầng lầu, lấy cớ giám sát, đi theo nhũ mẫu và ma ma đi giúp Tân ca nhi tắm rửa, phát hiện ngay cả một miếng da cũng
không bị thương, trong lòng mới buông lỏng một chút. Ít nhất người khác không có bằng chứng để tố cáo đúng không?
Cố Lâm nhìn nàng đi vào, mặt như trút được gánh nặng, không khỏi cười, “Yên tâm?”
Điềm Bạch đỏ bưng cả mặt, xấu hổ xoắn vạt áo, “Vâng. Cũng là sợ thiếu phu nhân bị người nói. . .”
“Ta biết.” Cố Lâm cười sâu hơn, “Cho nên, ngày mai ngươi phải lặng lẽ gọi một thợ nề đến, đừng lộ ra.”
. . . Thợ nề?
Cố Lâm cười cười đẩy ra cái ghế bạch đàn nặng nề, trên tường đột
nhiên xuất hiện một vết đấm đâm thủng tường còn đâm xuyên nửa viên gạch.
. . . Thiếu phu nhân và Tân ca nhi đã làm cái gì vậy? !
Mặc dù Điềm Bạch rất khiếp sợ rất hốt hoảng, nhưng vẫn nhất nhất đồng ý , ngày đó liền đặc biệt đi tìm một thợ nề câm chữa lại bức tường.
Nàng không dám hỏi, thiếu phu nhân cũng không nói. Sau đó Tân ca nhi
có thông minh cũng rất láu lỉnh, nhưng những lúc mải mê chứng nào tật
nấy, chỉ cần Cố Lâm giương mắt nhìn hắn, lập tức vội nhận lỗi, chỉ kém
chưa quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. . . Bởi vì mẹ cả không cho phép hắn
tùy tiện khom lưng quỳ gối.
Đến khi Tân ca nhi đã lớn rồi, vẫn không thể quên được một quyền ra
oai kia của mẹ cả. Có thể nói hắn đối với mẹ cả, tất cả ấn tượng của hắn đều từ một quyền kia chính thức bắt đầu.
Lúc đó, hắn nhỏ dại miệng mắng liên hồi, nói rất nhiều lời vô lễ, Cố
Lâm chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Chờ hắn mắng đến khát nước, dừng lấy hơi, Cố Lâm mới cười cười với hắn, “Ngươi nói ta là Độc Phụ?”
“Đúng vậy! Nhưng ngươi không thể làm gì ta! Tổ mẫu và tổ phụ sẽ không tha cho ngươi, cha cũng sẽ không bỏ qua ngươi! Ta là Tạ gia duy nhất
đích. . .” Hắn học tập ở chỗ tổ mẫu nghe rõ từng ly từng tý.
Cố Lâm đứng lên, đem cái ghế bạch đàn bên cạnh hắn nhẹ nhàng dời sang một bên, “Độc Phụ?”
Oành một tiếng, Cố Lâm một quyền đập bể tường, làm vỡ nát nửa viên
gạch, bột rơi xuống lả tả. Nàng giơ giơ lên mấy nhẫn sắt ( bảo vệ ngón
tay) đeo trên ngón tay, cả người tuôn ra sát khí, “Ta nếu là Độc Phụ,
quyền này sẽ nện vào người tiểu tử trong mắt không có trưởng bối như
ngươi, hiểu chưa?”
( oa, quá xã hội đen rồi)
Tân ca nhi lập tức tiểu ra quần, lập tức nức nở nghẹn ngào không dám
lớn tiếng. Bởi vì mẹ cả mang nhẫn sắt sáng ngời, trước tiên đem ghế bạch đàn chuyển về chỗ cũ, rót cho hắn và bản thân một ly trà, chậm rãi
uống.
“Ta còn là Độc Phụ sao?” Cố Lâm khôi phục vẻ hòa ái dễ gần.
Tân ca nhi liều mạng lắc đầu.
“Vậy không phải là con còn thiếu ta một lời xin lỗi?”
“Đúng , đúng, không sai!” Hắn cơ hồ gào khóc lớn lên.
“Được rồi, quá khứ xem như một gạch xóa bỏ, ta tạm thời tha thứ cho
con. . . Ta tin tưởng con sẽ không tái phạm, đúng không?” Cố Lâm dịu
dàng cười cười.
Tân ca nhi liều mạng gật đầu.
Nhưng hắn đã hiểu được cái gì gọi là “Tạm thời” , cho nên hoàn toàn
sợ mất mật. Chỉ là điều này đã hoàn toàn ngăn trở hắn đi lên con đường
lệch lạc. Hắn lúc tuổi vô cùng nhỏ đã cảm nhận được “Nhân Ngoại Hữu Nhân Thiên Ngoại Hữu Thiên” , cháu trai duy nhất của Tạ gia dẫu rất giỏi
giang lại rất được yêu quý, cũng không thể bù đắp lại được uy hiếp năm
xưa.
Cả đời cũng đối với mẹ cả hắn vừa kính vừa khâm phục, vừa thương vừa
sợ. Mặc dù mẹ cả vẫn luôn rất dịu