
để bày tỏ ý ngợi khen. Dân chúng thành Trường An tràn ra khỏi
nhà, quan sát Đại tướng quân Vệ Thanh oai phong lẫm liệt cưỡi ngựa trắng đi
hiên ngang hùng dũng trên đường phố Trường An. Phía sau hắn là vô số tướng sĩ Đại
Hán chẳng sợ chinh chiến sa trường, da ngựa bọc thây vì cuộc sống an vui của
trăm họ. Cuối cùng là một hàng dài xe tù được tinh binh canh giữ, đi đầu chính
là Hữu Hiền vương Lạc Cổ Tư của người Hung Nô.
“Con ơi!”, một bà lão từ ven đường lao ra, “Con trai ta đã
chết bởi tay người Hung Nô. Bọn Hung Nô các người hãy đền mạng cho con trai
ta.”
Dân chúng nhanh chóng bị kích động gào thét phẫn nộ, “Đứa
con trai nhỏ của ta cũng bị chết trong tay đám người Hung Nô. Bọn người Hung Nô
tàn ác.” Có người nhặt rau quả bên cạnh ném tới. Nhất thời, vô số đồ thiu quả
thối ném tới tấp vào xe tù khiến quân Hán canh giữ phải cố sức duy trì trật tự
nhưng vô ích.
“Đủ rồi!”, Lạc Cổ Tư ở bên trong xe tù nhướng cặp mày rậm
lên hét lớn, dù sa cơ thất thế nhưng vẫn toát ra khí phách hào hùng. “Lão tử đã
rơi vào tay các ngươi, muốn chém muốn giết thì cứ việc, lão tử mà nhíu mày thì
không phải là người Hung Nô.”
Mọi người ngẩn ra, vẫn tiếp tục ném đồ vào xe tù nhưng dần dần
không nhằm vào Lạc Cổ Tư nữa.
“Hữu Hiền vương của Hung Nô thật sự không đánh mất tư cách của
một trang hảo hán! Sư công thấy có đúng không?” Một bé trai chừng năm sáu tuổi
vé rèm cửa sổ một cỗ xe bình thường phủ vải xanh đỗ ở ven đường, nhìn mọi người
chạy qua, cắn ngón tay rồi quay đầu lại hỏi.
“Ca ca không được cắn ngón tay.” Tảo Tảo vụng về bò qua túm
tay Trần Mạch rồi chen đến trước cửa sổ xe, “Tảo Tảo cũng muốn xem.”
“Được rồi, ca ca nhường cho muội”, Trần Mạch trìu mến nói rồi
hơi lui sang bên cạnh một chút.
“Thiếu tiểu thư, cẩn thận đấy.” Lục Y lo lắng dặn dò. Bọn họ
vào thành cùng ngày với đại quân, đang đứng đợi một bên để nhường đường.
“Ừm”, Tiêu Phương đặt quyển sách trong tay xuống, gật đầu,
“Hắn dù là người Hung Nô nhưng khí phách cũng không tệ.”
“Các vị đại gia”, người phu xe phía trước nói to, “Quân đội
sắp đi qua rồi. Nghe người Trường An nói, Hoàng thượng tiếp kiến Đại tướng quân
Vệ Thanh ở lầu Chung Cổ phía trước. Các vị muốn trở về nhà hay là đi xem náo
nhiệt đây?”
“Con muốn đi xem, con muốn đi xem!”, Tảo Tảo vui vẻ huơ huơ
nắm tay nhỏ bé.
Tiêu Phương vốn không để ý những chuyện phàm tục như vậy
nhưng lại không muốn để Tảo Tảo mất hứng, quay đầu lại nhìn Trần Mạch thì thấy
nó không nói nhưng ánh mắt cũng có ý khát khao, bèn bảo Thân Hổ, “Thanh toán tiền
cho phu xe, chúng ta qua đó xem.”
Thân Hổ trả tiền, nhảy xuống ôm Mạch Nhi vào lòng, Tảo Tảo
chìa tay ra, “Tảo Tảo muốn Lộng Triều ca ca bế.”
Lộng Triều không nói gì, ôm xốc nó lên kiệu ở trên vai.
“Khoan đã!”, Quách Giải vội vàng ngăn lại, “Có thể đi xem nhưng bảo hai đứa đeo
mặt nạ da người vào đã.”
Thân Hổ kỳ quái nhìn hắn, “Có cần thiết phải làm thế không?”
Mạch Nhi trái lại rất vui vừng, “Con muốn đeo!” Gần đây nó rất thích vật này.
Nó thấy đeo vào có thể làm cho một người trông lại thành một người khác hoàn toàn
thì quá đỗi thần kỳ. Tiêu Phương bật cười rồi đưa cho nó một cái mặt nạ. Bên
kia Tảo Tảo thấy ca ca đeo thì cũng không nói gì đeo lên. Đoàn người cõng hai đứa
bé hòa vào trong dòng người.
Lầu Chung Cổ.
Một toán tướng sĩ xuống ngựa, Đại tướng quân Vệ Thanh dẫn thủ
hạ bái lạy ở dưới lầu, cúi đầu thật sâu, “Thần,Vệ Thanh, tham kiến Hoàng thượng.”
“Trọng Khanh không cần đa lễ”, Hoàng đế mặc áo chùng, tay rộng,
nét mặt bình thản đứng trên lầu nói, “Mời đứng lên!”
“Dạ!” Vệ Thanh theo lời đứng dậy, chắp tay cúi đầu, “Vệ
Thanh may mắn không làm nhục mệnh, thống lĩnh các tướng sĩ phá được vương đình
của Hữu Hiền vương Lạc Cổ Tư của Hung Nô, bắt sống Lạc Cổ Tư và hơn mười tỳ tướng,
một vạn năm ngàn tướng sĩ dưới trướng hắn và tổng cộng trăm ngàn vạn bò dê gia
súc. Cũng là nhờ anh danh Hoàng thượng vang xa, các tướng sĩ xả thân chiến đấu
anh dũng.”
“Tốt!” Tuy Lưu Triệt đã xem chiến báo, nhưng được nghe Vệ
Thanh bẩm báo trước mặt dân chúng Trường An thì khuôn mặt vẫn bất giác thoáng
hiện nét cười, xóa đi vẻ lạnh lùng. “Dương Đắc Ý, ban thưởng cho Vệ tướng quân
một chén rượu.”
“Dạ!” Dương Đắc Ý lĩnh mệnh, ngay lập tức có tên tiểu thái
giám bưng ra một cái khay, bên trên có một chén rượu ba chân bằng đồng xanh
trông rất cổ xưa. Được ban rượu dưới lầu là vinh dự vô cùng lớn, Vệ Thanh không
nén nổi vẻ kích động, tạ hoàng ân rồi nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Hay lắm!” Dân chúng Trường An đứng ngoài vòng cấm quân bảo
vệ trầm trồ khen ngợi.
Trần Mạch và Trần Sơ ngồi trên vai Thân Hổ và Lộng Triều nên
nhìn rõ hơn những người khác, cũng vỗ tay khen hay. Tảo Tảo cười quay đầu lại hỏi
ca ca, “Ca ca, người đó uống cái gì mà xúc động như thế?”
“Hình như là rượu”, Trần Mạch chần chừ đáp, thái sư công của
nó cũng hay uống rượu nhưng vì nó và Tảo Tảo còn quá nhỏ nên chưa bao giờ được
cho uống cả.
Đoàn xe tù chậm rãi đi theo đường ngách tiến vào đại lao.
“Trường Bình hầu, Trường Tín hầu, hai người các