Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328952

Bình chọn: 8.00/10/895 lượt.

cổng trước

Vào trong đến vườn xanh

Mở cửa chàng không tới

Đành đi hái sen hồng

Hái sen ao phía Nam

Đài sen vượt quá đầu

Cúi đầu tách mấy hạt

Hạt sen ngọt nước Thu

Sen giấu trong tay áo

Tâm sen đỏ rực nồng

Nhớ chàng chàng chẳng đến

Ngẩng đầu hỏi chim Hồng

Chim bay khắp Tây Châu

Thấy chàng đến lầu xanh

Lầu cao lạc mất bóng

Ngày đậu hành lang trống

Hành lang mười hai khúc

Tay ai muốt như ngọc

Vén rèm cuốn trời cao

Biển trời màu xanh lục

Biẻn trời mộng phiêu diêu

Chàng sầu thiếp cũng sầu

Gió Nam hiểu lòng thiếp

Chuyển mộng đến Tây Châu.”

Bài Tây Châu khúc này vốn là một trong những bài dân ca nổi

tiếng nhất Nam Triều, ca từ mộc mạc trong sáng, hoàn toàn tự nhiên. Giọng hát

Mai Kỳ Giang cực kỳ êm ái, lại cố ý dùng phong cách đàn hát của Tô Châu như Hàn

Nhạn Thanh bày dạy, thổ âm nước Ngô nhẹ nhàng ngân nga, lan tỏa khắp phòng như

hơi thở vùng sông nước Giang Nam đang vỗ dồn.

Khúc hát đã hết mà Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân còn ngây

ngất mãi. “Đây là lời bài hát Tây Châu khúc”, Hàn Nhạn Thanh không thay đổi sắc

mặt, đưa cho hai người khúc phổ.

Có trí nhớ của A Kiều làm cơ sở, cộng thêm mấy năm tự khổ

luyện, có thể nói Hàn Nhạn Thanh hôm nay đã có thể viết đủ bốn kiểu chữ Thượng

Thanh Lệ Điền, nhưng điều hai vợ chồng chú ý tới trước tiên không phải là chữ của

nàng, thậm chí không phải là lời bài hát Tây Châu khúc, mà là trang giấy mềm mại

trắng nõn ghi chép bài hát.

“Đây là loại giấy mà chính miệng Hoàng thượng từng tán

dương, gần đây truyền tụng huyên náo cả thành Trường An đó ư?” Tư Mã Tương như

than lên, “Quả nhiên là tuyệt phẩm.”

Hàn Nhạn Thanh buồn bực, loại giấy giá cả bình thường của đời

sau như thế này mà cũng được các người sùng bái vậy sao? Nhưng nàng lại có được

một thông tin, chính miệng Hoàng thượng khen? Tang Hoằng Dương hiến tặng giấy

bút cho Hán Vũ Đế sử dụng rồi sao? Nói đi cũng phải nói lại, nếu quả thật quyết

định kinh doanh giấy mực thì lấy Lưu Triệt làm hình ảnh ngươi phát ngôn cũng

không tệ, ít nhất là có sức hấp dẫn rất lớn.

“Tức Lam viên phải tới cuối tháng mới được khai trương, phu

nhân lại có loại giấy này, vậy phu nhân và Tang Hoằng Dương đại nhân…?”, Tư Mã

Tương Như trầm tư hỏi.

“Tang đại nhân là nghĩa huynh của tôi.”

“Nhạn Thanh muội trở về mà không thèm báo cho ta một tiếng

nhé.” Tang Hoằng Dương mặc một bộ y phục màu xanh cười dài từ bên ngoài rèm rồi

bước vào, không nhìn sang Mai Kỳ Giang đang đứng dậy hành lễ mà phất tay cho

nàng ta lui, nói với Hàn Nhạn Thanh vẻ giận dỗi, “Muội còn biết trở về cơ đấy.”

“Hì”, Hàn Nhạn Thanh cười lúng túng, biết Tang Hoằng Dương

đang oán trách nàng bỏ hắn một mình ở lại Trường An, vội vàng lảng sang chuyên

khác, “Đây là Tư Mã Tương Như đại nhân và phu nhân, còn đây chính là Trị túc đô

úy Tang Hoằng Dương đại nhân.”

Tang Hoằng Dương thu lại vẻ phóng túng, tôn kính cúi chào,

“Nghe tiếng tăm Tư Mã đại nhân đã lâu, hôm nay mới được gặp, quả nhiên nghe

danh không bằng gặp mặt. Về phần giấy của Tức Lam viên, nếu Tư Mã đại nhân

thích thì đến ngày khai trương, ta sẽ cho người mang đến quý phủ.”

“Làm sao dám nhận”, Tư Mã Tương Như đáp lễ, “Vẫn nói là vô

công bất thụ lộc, nhưng đến ngày khai trương Tức Lam viên, vợ chồng ta nhất định

sẽ tới dự. Hôm nay huynh muội gặp lại nhau thì chắc chắn có nhiều chuyện muốn

nói, phu thê chúng ta xin cáo từ trước.”

Dân Tây Hán cởi mở phóng khoáng không phân biệt nam nữ nặng

nề như triều Tống đời sau, hơn nữa không phải ai cũng “biến thái” giống như cha

của Hạ Đông Trữ cho nên Tang Hoằng Dương có thể đi thẳng vào phòng có khách nữ,

còn Trác Văn Quân cũng có thể thoải mái từ biệt.

Hàn Nhạn Thanh cầm tay Trác Văn Quân mỉm cười nói, “Trác tỷ

tỷ, khi nào rảnh rỗi thì đến chơi với muội, muội nhất định sẽ mở tiệc tiếp

đãi.”

Trác Văn Quân theo Tư Mã Tương Như rời đi, Hàn Nhạn Thanh

nhìn bóng lưng của nàng bỗng thấy trống trải. Đây là một trong những cô gái mà

nàng ngưỡng mộ, có thể dũng cảm yêu, dũng cảm nói lời cự tuyệt. Còn Tư Mã Tương

Như từng vì nàng ta viết bài Trường Môn phú. Hàn Nhạn Thanh hừ lạnh một tiếng,

cũng chỉ là một người đàn ông phụ tình vô ơn bạc nghĩa.

“Đủ rồi!”, Tang Hoằng Dương cầm quạt cốc vào đầu của nàng,

“Tỉnh lại đi.”

“Không được cốc đầu muội”, Hàn Nhạn Thanh tức giận quát lên.

Hai người đã quen lúc nào cũng phải tính toán, thủ đoạn trong cuộc sống, giờ chỉ

còn mỗi bạn bè liền trở lại tính trẻ con.

“Huynh muốn mở Tức Lam viên thật sao?” Hàn Nhạn Thanh tìm chỗ

ngồi xuống.

“Còn chưa…”, Tang Hoằng Dương có vẻ hơi phiền muộn, “Hôm đó

ta đang viết chữ trong thư phòng thì Hoàng thượng cải trang dẫn Dương Đắc Ý và

thị vệ đi vi hành, ngang qua Tang phủ nhất thời cao hứng rẽ vào thăm nhưng

không cho người thông báo mà cứ thế đến thẳng thư phòng nên bắt được quả tang.”

Thì ra là vậy, Hàn Nhạn Thanh im lặng, “Thế huynh đối phó

như thế nào?”

“Ta đổ cho A Duệ”, Tang Hoằng Dương đắc ý, “Dù sao thì hắn

cũng đã có hai phát minh rồi, thêm một nữa thì cũng chẳng sao. Ta chỉ nói rằng

trong khi chế tạo binh khí đã bất ngờ phát minh


Ring ring