
Chiêu Tài của hắn đang ở đó, trông thấy Hàn Nhạn Thanh vội vàng
tới nghênh đón, tỏ vẻ ngạc nhiên, “Tiểu thư, người đã về Trường An rồi?”
“Thì sao? Không hoan nghênh ta hả?”, Hàn Nhạn Thanh mỉm cười
hỏi. Tang Hoằng Dương quản lý đầu bếp của lầu Thanh Hoan vô cùng tốt cho nên đến
nay lầu Thanh Hoan là số một ở thành Trường An, hàng ngày quan lại quyền quý,
dân chúng phố phường ra vào không ngớt.
Trên sàn diễn giữa hai lầu, người thuyết thư[4'> kể chuyện
Tam Quốc Diễn Nghĩa lúc này đang sôi trào nhiệt huyết diễn giải việc Gia Cát Lượng
bố trí “Không thành kế”[5'>, Tư Mã Ý đa nghi lui binh, lầu trên lầu dưới rầm rầm
ủng hộ.
[4'> Thuyết thư: Thuyết thư là cách gọi khác của nghệ thuật
Hát nói Trung Quốc, bao gồm các thể loại như Bình sách, Đàn từ, Bình thoại… Người
thuyết thư là người biểu diễn các tiết mục Hát nói trước đám đông.
[5'> “Không thành kế”là kế sách thứ tư trong nhóm kế sách
“Nghi binh”. Khổng Minh cuối thời Tam quốc đã sử dụng kế này khi chống lại sự tấn
công vào thành Bình Dương của đội quân Tư Mã Ý. Biết rằng mình đang ở thế yếu
hơn, ông đã cố tình bố trí quang cảnh thành Bình Dương càng tiêu điều xơ xác để
quân địch cảm thấy hoang mang, không dám tin vào tình cảnh quá sức bi đát đó của
mình, còn sợ sa bẫy nên luống cuống đào thoát. Nhờ vậy mà Khổng Minh đã có đủ
thời gian tập trung binh lực, trở lại với thế mạnh thường có của mình.
Đột nhiên người thuyết thư gõ thẻ gỗ một cái, chắp tay nói,
muốn biết tiếp theo thế nào, xin nghe hồi sau sẽ rõ. Tấm màn che từ từ buông xuống,
mấy thiếu nữ ôm đàn tỳ bà bước lên, hát bài Phiến vĩ khúc:
“Trường giang lớp lớp chảy về đông
Sóng dâng cuộn hết anh hùng
…”
“Hay!” Một giọng nữ thanh nhã từ phía sau truyền đến. Hàn Nhạn
Thanh quay đầu nhìn lại, thấy một đôi nam nữ từ trên lầu đi xuống, nam thì nho
nhã lịch sự, tuấn tú phong độ, nữ thì thanh tao quyến rũ, khí chất cao sang.
“Khúc hát thật thay. Trường Khanh[6'> này, chàng có biết nữ
ca sĩ chơi nhạc cụ gì không?”
[6'> Trường Khanh: Tên tự của Tư Mã Tương Như.
“Nhạc cụ này gọi là đàn ‘ô đặc’ từ Tây Vực truyền đến, người
Trung Nguyên thấy khó đọc mới gọi là đàn ‘tỳ bà’”, Hàn Nhạn Thanh nói, mắt nàng
sáng lên, mơ hồ đoán được thân phận của hai người này, mỉm cười bước ra nghênh
đón.
“Nghe ý tứ như vậy thì chắc hẳn phu nhân rất giỏi môn này?”,
Trác Văn Quân hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng thừa nhận thân mật hỏi.
“À, cũng hơi biết một chút”, Hàn Nhạn Thanh vã mồ hôi, đây
chính là cách nói khiêm nhường mà người cổ đại thường xuyên sử dụng. Nàng từng
học đàn tỳ bà nhưng chỉ học sơ qua, có thể gảy được một khúc nhưng đến chỗ cao
siêu thì không bàn được. Hồi mới chơi, nàng khoác lác là người giỏi nhất cả nước,
bây giờ thì e rằng một nữ ca kỹ tầm thường nhất trong lầu Thanh Hoan cũng hơn
nàng.
“Nếu Tư Mã đại nhân và phu nhân có hứng thú, chúng ta hãy
vào trong nói chuyện.” Nói gì thì nói Hàn Nhạn Thanh cũng không chịu để cho hai
người đi, “Tôi sẽ bảo người ca cơ này đàn vài khúc mới cho hai người nghe.”
“Ồ!” Ngay cả Tư Mã Tương Như cũng cảm thấy có hứng thú. Hai
vợ chồng họ rất giỏi âm nhạc, vừa mới tới kinh thành đã được nghe ở lầu Thanh
Hoan này một khúc hát hay, theo lời Hàn Nhạn Thanh thì hẳn là còn không ít bài
mới khác, “Phu nhân là chủ nhân lầu Thanh Hoan à?”
“Coi như là một nửa thôi.” Hàn Nhạn Thanh đưa tay duyên dáng
nói, “Xin mời”, rồi đưa bọn họ vào phòng, quay lại bảo Chiêu Tài, “Hãy mời Mai
cô nương đến đây.”
Một cô gái mặc y phục trắng như tuyết vén rèm bước vào, bàn
tay nõn nà như ngọc, “Ký Giang ra mắt phu nhân, ra mắt Tư Mã đại nhân, Tư Mã
phu nhân.”
Mai Ký Giang quỳ gối thi lễ, đàn tỳ bà che khuất nửa khuôn mặt,
chỉ hé ra nửa bên trái được ánh mặt trời từ cửa sổ phía bắc mờ mờ chiếu vào,
tuy không phải nghiêng thành tuyệt sắc nhưng cũng khá tươi tắn quyến rũ, không
hề gợn chút phong trần.
“Ký Giang, tên rất hay”, Trác Văn Quân cười khanh khách nhìn
sang, khen, “Quả thật là một cô nương thanh khiết như băng tuyết.”
“Đa tạ Tư Mã phu nhân khích lệ”, Mai Ký Giang dịu dàng trả lời,
“Đây là nghệ danh phu nhân chọn cho tôi.”
“Ồ, có thể biểu diễn luôn không?” Tư Mã Tương Như mỉm cười hỏi.
Hắn bỗng kinh ngạc thốt lên khi trông thấy nước trà mà người hầu dâng tới, là
trà màu xanh biếc mát mắt, nở xòe trong nước như một đóa hoa. “Trà này chắc là
có tên chứ?”
“Tiểu nữ bất tài nhưng cũng đã đặt tên. Tư mã đại nhân nổi
tiếng thiên hạ, xin hãy giúp bình phẩm. Trà tên là ‘Minh Tiền Vũ Hậu’.”
“Minh Tiền Vũ Hậu”, hai vợ chồng nhấp thử một ngụm, liền cảm
thấy như hoa thêu trên gấm, hương tan trong miệng, bèn khen, “Tên rất hay!”
“Đến phần Ký Giang biểu diễn rồi. Ký Giang”, Hàn Nhạn Thanh
khẽ đưa mắt, “Tỷ hãy hát cho Tư Mã đại nhân và Tư mã phu nhân nghe bài Tây Châu
khúc đi.”
“Được!” Mai Ký Giang ngồi ở chiếu dưới, chỉnh dây đàn rồi
khoan thai đàn hát:
“Nhớ Mai ở Tây Châu,
Chặt gửi ra miền Bắc.
Cánh đơn nhụy đỏ hồng,
Hai nhành nâu một sắc
Tây Châu ở chốn nào?
Sông sâu cầu kết nối
Hoàng hôn chim khách kêu
Cành phong theo gió thổi.
Dưới cây là