Disneyland 1972 Love the old s
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328111

Bình chọn: 9.5.00/10/811 lượt.

sao người lại không

lo lắng một chút nào vậy?”

Nhìn vào thế trận này, chỉ cần cô gái họ Triệu đủ xinh đẹp

khiến cho Lưu Triệt thấy yêu thích thì rất có thể sẽ được nhận vào hậu cung. Dù

sao thì có hoàng đế nào kháng cự nổi một kỳ nữ được trời cao mách bảo? Hơn nữa

bệ hạ lại rất kính ngưỡng quỷ thần.

“Lo lắng thì có tác dụng sao?” Nàng không ngẩng đầu lên mà

chỉ hỏi lại khiến cho Lục Y im bặt.

Những năm qua nàng vẫn âm thầm quan sát thân thể trải qua mấy

lần đại nạn nhưng lại già đi rất chậm. Tính ra thì thời gian ước chừng hai năm

đối với người khác chỉ bằng nàng trải qua một năm. Nàng không hỏi được ai, chỉ

có thể thầm suy tính do trong cơ thể mình có hai linh hồn. Cho tới bây giờ cơ

thể của nàng cũng khoảng ba mươi ba tuổi. Mặc dù ba mươi ba chưa thể coi là

già, tóc nàng vẫn đen nhánh có thể soi gương nhưng dù sao cũng đã qua thời đẹp

nhất của người con gái. Nàng muốn được ở bên cạnh y cho đến lúc bạc đầu, nhưng

nếu đến lúc bạc đầu thật rồi lại bị ruồng bỏ thì nàng làm sao chịu đựng nổi? Thế

nên nếu muốn đoạn tuyệt thì nên làm luôn khi còn trẻ cho xong. Lúc này, nếu như

y sinh lòng đứng núi nay trông núi nọ thì nàng còn có thể dùng lý trí đào thải

y ra khỏi trái tim, biết tự trân trọng mình. Chỉ là rất khó vượt qua đau thương

mà thôi.

Lưu Lăng trông thấy ánh mắt của nàng, thầm than một tiếng.

Nàng đứng trước cửa sổ, nhìn theo cô gái đang cúi đầu theo viên nội thị đi

xuyên qua hành lang vào gặp mặt vua. Mặc dù cô gái cúi đầu nhưng vẻ thùy mị của

cô vốn không phải ở dung nhan, chỉ nhìn dáng người cũng thấy nét thanh xuân

phơi phới. Còn nàng và A Kiều thì đều đã sắp già rồi. Hồng nhan dù có xinh đẹp

nhưng với thời gian thì cũng dần hóa thành xương khô. Tay của Triệu Doanh Mi[1'>

nắm thật chặt. Nàng từ xa nhìn lại mà dường như vẫn có thể trông thấy trên bàn

tay mảnh dẻ hiện lên những làn gân xanh chằng chịt. Buồn tẻ và nhạt nhẽo!

[1'> Doanh Mi là tên tự của Câu Qua.

Triệu Doanh Mi vào trong điện liền ngửi thấy một mùi thơm

thoang thoảng mát dịu. Dưới tấm màn lụa nhiều tầng có một lư hương hình Thao

Thiết[2'> bằng đồng xanh đang tỏa ra những làn khói xanh nhàn nhạt lững lờ bay

lên trông rất đẹp mắt. Người ngồi trên điện chính là vị hoàng đế tôn quý nhất của

đế quốc. Cô hơi thả lỏng tay, khầu đầu, “Dân nữ Triệu Doanh Mi khấu kiến bệ hạ.”

[2'> Thần thú Thao Thiết cổ xưa theo truyền thuyết là một

trong chín đứa con của rồng, một linh vật có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ

lạ. Đặc điểm nổi bật của Thao Thiết là tham ăn vô độ, gặp gì ăn nấy, cuối cùng

cũng chết vì ăn.

Ở trên điện, Hoàng đế khẽ ồ một tiếng, lệnh xuống: “Ngẩng đầu

lên xem.” Y nói bằng giọng hơi trầm, có vẻ thờ ơ.

Lưu Triệt liền thấy cô gái bên dưới điện từ từ ngẩng đầu,

hàng mi lá liễu, đôi môi đỏ mọng, da trắng như tuyết lại tựa như được tráng một

lớp men sứ trông nõn nà bóng mượt. Y ngắm kỹ một lúc mới hỏi, “Trẫm nghe nói rằng

từ nhỏ ngươi đã không thể xòe hai bàn tay ra được phải không?”

Triệu Doanh Mi thấy bậc đế vương ngồi trên ghế ngự đã không

còn trẻ, khuôn mặt sắc sảo, đôi môi rất mỏng, vô tình đến mức hấp dẫn thì im lặng

một hồi rồi cúi đầu đáp: “Không dám dối lừa bệ hạ, đúng là như vậy.”

Lưu Triệt liền ra ý bảo nội thị ở phía sau tiến đến bên cạnh

Triệu Doanh Mi. Triệu Doanh Mi dịu dàng đưa tay ra, nội thị thử gỡ các ngón tay

một lát rồi quay lại bẩm, “Bệ hạ, quả nhiên không duỗi ra được.”

“Ồ.” Lưu Triệt cảm thấy phấn khích bèn đích thân đi xuống. Y

vừa trông thấy đôi tay mềm mại như không có xương cốt kia thì không hiểu tại

sao lại thấy cặp mắt của A Kiều như hiện lên trước mặt, vừa có vẻ độ lượng, vừa

có chút giận hờn, chợt lóe rồi biến mất. Y đích thân dùng tay duỗi ngón tay cô

ra, da thịt nóng hổi vừa chạm vào nhau thì gương mặt Triệu Doanh Mi liền đỏ bừng

lên từng mảng. Y tựa như không phải dùng chút sức lực nào mà bàn tay cô vẫn tự

nhiên xòe ra, trong lòng bàn tay có một viên ngọc trong suốt, dưới ánh nến phát

ra ánh sáng lóng lánh.

Trần A Kiều đang chơi cờ vây với Lưu Lăng ở điện Tây, mặc dù

nét mặt vẫn tỏ ra hững hờ nhưng trong lòng lại có vẻ thấp thỏm. Lưu Lăng khoát

tay một cái xóa ván cờ đi rồi thở dài nói, “A Kiều, nếu thấy không yên tâm thì

hãy đến đó xem thế nào. Thế còn tốt hơn là người một nơi mà hồn một nẻo.”

Nàng ngơ ngác một lúc rồi cười khổ nói, “Rốt cuộc là tỷ vẫn

còn lưu luyến.” Nàng vứt quân cờ xuống, tâm tư rối loạn ưu phiền. Nàng không muốn

đến xem hai người đang làm gì ở đó, cũng không muốn ngồi ở đây thở ngắn than

dài, bỗng nhiên đứng bật dậy nói, “Lăng Nhi, đi cưỡi ngựa với tỷ đi,” Lưu Lăng

biết nàng không thoải mái, lắc đầu nói, “Thôi, tỷ đi một mình ra ngoài hít thở

không khí trong lành cũng tốt.”

Nàng đến chuồng ngựa, cưỡi lên một con rồi phi ra ngoài hành

cung. Cung nhân không dám ngăn cản vội vàng chạy đến chính điện thông báo cho

Hoàng đế. Dương Đắc Ý nghe vậy thì không dám chậm trễ, vội vàng vén rèm bước

vào ghé sát tai Lưu Triệt nói khẽ, “Bệ hạ, Trần hoàng hậu cưỡi ngựa xuất cung rồi.”

Lưu Triệt lập tức buông tay Triệu Doanh Mi ra. Tr