Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328134

Bình chọn: 9.5.00/10/813 lượt.

o chém thiếp đó.”

Lưu Triệt cười lạnh một tiếng, nói: “Hắn dám.” Ánh mắt của y

có chút thâm trầm. Nàng thầm than đã lỡ lời, đang định nói mấy câu vớt vát thì

bỗng nghe thấy phía ngoài có tiếng người thốt lên, “Mười dặm sông dài hoa đào

ngút trời! Quả nhiên là danh bất hư truyền!” Cả đoàn nghi trượng xôn xao, ngay

cả xe ngự cũng từ từ dừng lại. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, giờ đã là đầu

mùa hè thì lấy đâu ra hoa đào? Song cảnh tượng khi vén rèm lên lại khiến mọi

người sững sờ. Những quầng mây lớn đỏ rực tựa như hoa đào hiện lên rõ ràng trên

bầu trời cao trông như một dòng suối mây đang từ từ chuyển động, đẹp không thể

tả xiết.

Lưu Triệt ngồi sau nàng cũng nhìn thấy, khẽ ồ lên một tiếng,

“Xem ra trời xanh cũng không muốn để cho Kiều Kiều qua sông này phải tay trắng

mà về, dù không thể khiến hoa đào nở nhưng lại sinh ra dòng sông mây để cho Kiểu

Kiều chiêm ngưỡng.”

Câu nói vô cùng ngọt ngào nhưng A Kiều lại không cảm thấy

vui sướng. Nỗi lòng nàng cứ chìm dần, chìm dần xuống, cuối cùng lại mỉm cười.

Điều gì phải đến thì sẽ đến, chẳng phải vậy sao? Nàng luôn biết rằng ở nơi này

có một người con gái sẽ xuất hiện trước mặt Lưu Triệt rồi giành được sủng ái,

cuối cùng sinh ra một người con trai trở thành hoàng đế Đại Hán kế nhiệm. Nhưng

đó không phải là bây giờ mà là sáu năm sau.

Sáu năm sau thì nàng đã già rồi. Liệu Lưu Triệt có tách khỏi

nàng để bước theo con đường lịch sử vốn có, xóa sạch tất cả mọi dấu tích về bọn

họ? Nàng không biết. Nàng chỉ nghĩ rằng lịch sử đã bị bọn họ làm biến đổi đến

hình thái như ngày hôm nay thì liệu người con gái kia có thể cũng biến mất ở

trong buổi hồng hoang của lịch sử? Nhưng cô ta vẫn xuất hiện trong tầm mắt của

bọn họ, có điều là sớm hơn sáu năm. Quả nhiên, có thuật sĩ chạy đến trước xe ngự,

dập đầu nói: “Chúc mừng bệ hạ. Chúc mừng bệ hạ. Suối mây lành may mắn này là

phúc tướng trời sinh, báo hiệu Đại Hán ta muôn đời hưng thịnh.”

“Hơn nữa”, lão hơi ngẩng đầu lên liếc nhìn Trần hoàng hậu ở

bên cạnh Hoàng đế, hơi do dự một chút rồi nói: “Bần đạo thấy điềm mây này có

nghĩa là nơi đây tất có kỳ nữ hiện thế.”

“Ồ”, Lưu Triệt nửa cười nửa không nói, “Bàn về kỳ nữ, chẳng

lẽ còn có cô gái nào đặc sắc hơn cả hoàng hậu của trẫm sao?”

“Hoàng hậu nương nương tất nhiên là một kỳ nữ thế gian hiếm

có”, phương sĩ không dám ngẩng đầu nhưng vẫn nói: “Nhưng vì sao mây lành không

xuất hiện ở nơi khác mà lại xuất hiện đúng lúc Hoàng đế qua sông Hoàng Hà chứ?

Có thể thấy rằng kỳ nữ này khác hẳn những người khác.”

“Nếu như thế”, Lưu Triệt quyết định, “thì hôm nay nghỉ lại

nơi này. Cho người đi tìm kỳ nữ đó đến.”

Trần A Kiều không nhịn được quay đầu lại nhìn Lưu Triệt.

Nàng không tin vào lời nói mây lành phúc tướng gì đó. Nàng chỉ từ ghi chép

trong lịch sử mà cảm thấy Triệu Câu Qua thật sự là một người con gái có dã tâm,

giỏi cơ mưu, biết quyền biến, thế nhưng cô ta không hiểu rõ về lòng dạ sắt đá

tuyệt tình của Lưu Triệt, cho dù có thành công cũng chẳng còn tính mạng để hưởng

thụ. Nhưng một người con gái dám liều mạng đánh cuộc lớn và nguy hiểm như vậy

thì điều cô ta muốn chắc không phải là hưởng thụ mà chỉ là thành công mà thôi,

để cuối cùng bánh xe lịch sử sẽ chuyển động theo ý chí của mình. Đó sẽ là một

thành tựu vô cùng lớn lao. Lưu Triệt sẽ tin là thật? Hay y chỉ cho đây là câu

chuyện cười do một người tự diễn?

Lưu Triệt cảm nhận được ánh mắt của nàng, cười một tiếng trấn

an: “Chẳng có việc gì thì cứ để xem thế nào.”

Nàng chợt thấy lạnh toát trong lòng. Lần trước lúc gặp thuật

sĩ Loan Tử thì y cũng nói như thế, kết quả là gây ra sóng gió rung trời. Sau

khi vào hành cung, phương sĩ lại tới khấu đầu nói: “Bần đạo xem điềm mây thì cô

gái này phải ở Hà Gian phía đông nam sông Hoàng Hà, chỉ là nơi đó rất đông người,

trong thời gian ngắn chắc không tìm được….”

Dương Đắc Ý thấy Lưu Triệt tỏ vẻ lãnh đạm thì vội vàng

trách, “Vậy thì sai người cố gắng tìm đi. Bệ hạ là hoàng đế Đại Hán cho dù cô

ta là ai cũng không có thể để cho bệ hạ phải đi về hướng đông nam tìm gặp được.”

Phương sĩ toát mồ hôi đầm đìa, vâng dạ lui ra. Ngày thứ hai thì bên dưới báo

lên rằng quả nhiên tìm được ở Hà Gian một người con gái họ Triệu vô cùng diễm lệ,

nghe nói thuở nhỏ hai tay bị tật luôn nắm chặt không thể mở ra.

Lưu Lăng đang đánh cờ với Trần A Kiều ở trong điện của hành

cung. Nàng hạ một nước cờ, oán hận nói, “Đáng tiếc là không ngờ cô gái họ Triệu

lại xuất hiện sớm những sáu năm nên chưa thu xếp thỏa đáng được. Bây giờ thì

không thể động thủ vì sẽ để lại quá nhiều dấu vết.”

Đã đến nước này thì Trần A Kiều trái lại rất bình thản, chỉ

nói: “Hãy thuận theo tự nhiên đi.”

“Thật ra”, Lưu Lăng hạ cờ cực nhanh, nói giọng đầy suy tư

“giữa Lý Nghiên và Triệu Câu Qua thì muội thích Lý Nghiên hơn một chút. Mặc dù

cả hai đều có thủ đoạn nhưng Lý Nghiên không bố trí và có dã tâm lớn như vậy.”

Trần A Kiều bật cười, nghe Lục Y vén rèm bẩm, ‘Nương nương,

bệ hạ đã tuyên cô gái họ Triệu lên điện rồi.” Nàng chỉ khẽ ồ lên một tiếng.

“Nương nương”, Lục Y nói gấp gáp, “Tại