
khắp, Hoàng hậu nương nương rất mực khiêm tốn, nếu cây bách này có
biết thì cũng chỉ cảm kích chứ sao dám sinh lòng hờn giận chứ?”
Lưu Triệt cười lớn, dẫn A Kiều xuyên qua viện Nhị
Tiến, nhìn quanh liền sững lại. Trong viện lại có một gốc cây bách
cao chừng mười trượng, đường kính chừng một vòng tay ôm, cao lớn hơn
cây bách vừa rồi, dù vỏ cây đã bị tróc ra, thân cây sần sùi nhưng
vẫn tràn đầy sức sống. Quan viên, thị tùng đi theo nhìn nhau vừa âm
thầm kêu khổ vừa suy đoán tâm tư của đế vương. Bệ hạ vốn vui giận
thất thường, nếu thẹn quá thành giận thì… Một lúc lâu, Lưu Triệt
mới tủm tỉm cười, liếc nhìn A Kiều mà hỏi như có điều thắc mắc:
“Kiều Kiều đã tới nơi này rồi sao?”
“Đúng vậy.” Trần A Kiều đáp như không có chuyện gì:
“Vào năm Nguyên Sóc thứ sáu, đúng là thiếp đã đến Tung Sơn trước khi
tới Tức Mặc gặp Lăng Nhi.”
Lưu Triệt chợt nhớ tới cuộc chia lìa cách đây nhiều
năm thì chợt nhói đau trong lòng nên thôi không nổi giận, nói: “Cây này
cao lớn hơn Tam tướng quân, vậy phong làm Nhị tướng quân đi.”
Dưới cây bách có một cái hốc hình vòm người có
thể đi lọt nối thông hai hướng nam bắc trông giống như cổng đình khá
là kỳ thú. Đi vượt lên phía trước, A Kiều quay đầu lại thấy hai rễ
cây lớn nổi lên mặt đất của Nhị tướng quân uốn cong như cặp cánh,
vừa như hùng ưng giương cánh, lại tựa như kim kê muốn bay lên. Đi thêm
một lát nữa, quả nhiên thấy một cây bách còn cao lớn hơn hai cây vừa
rồi, Lưu Triệt đứng dưới hàng cây thở dài nói, “Kỳ công tạo hoá
thật không lừa người!” Y liền phong cây bách là Bách đại tướng quân,
lại sai người lập bia bên cạnh, trên bia có khắc dòng chữ “Bia vua Hán
phong cây bách làm tướng quân.” Sau đó y cảm thấy đã mãn nguyện, bèn
dẫn mọi người xuống núi. Một cơn gió nhẹ thổi qua đỉnh núi làm cho
cành lá của Bách đại tướng quân nhẹ nhàng đung đưa giống như gật đầu
thăm hỏi.
Xe ngựa tiếp tục đi về hướng đông them mấy ngày thì
đến Thái Sơn. Lưu Triệt sai người lên đỉnh khắc chữ lên vách đá, bản
thân mình thì dẫn cả đoàn đi du Đông Hải. Tháng Tư, ngự giá trở về
Thái Sơn, hơn vạn người đi theo phủ kín cả Thái Sơn tạo nên một cảnh
tượng hết sức hùng tráng.
Hoàng đế theo lễ nghi đã định ra, đến lễ ở đền thờ thần Địa
chủ ở núi Lương Phụ, sau đó cử hành lễ Phong, xây đàn Phong cao chín thước ở dưới
chân núi hướng đông, bên dưới chôn sách Ngọc điệp[3'>. Sau khi kết thúc lễ Phong
thì sai phu dịch tu sửa đường núi cho phu xe chở đá hộc lên xếp thành đài
Phong. Hoàng đế ở dưới chân núi trai giới bảy ngày rồi dẫn Trần A Kiều và các bề
tôi lên lên Thái Sơn tiến hành lễ Phong long trọng nhất và cũng là trang nghiêm
nhất trong lễ Phong Thiện. Ở miếu lớn trên đỉnh núi, Trần A Kiều thay y phục
cho Lưu Triệt. Lưu Triệt buộc xong dải mũ, nhìn A Kiều, giọng bùi ngùi, “Kiều
Kiều, nàng còn nhớ, trẫm từng hứa với nàng trong ngày tân hôn rằng trẫm sẽ làm
một minh quân kiến tạo nên một mảng giang sơn gấm vóc để truyền lại cho con cái
của chúng ta không?”
[3'> Sách Ngọc điệp: Thời cổ, gia phả của hoàng tộc Trung Quốc
được gọi là Ngọc điệp.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên liền sững sờ trước ánh mắt đen nhánh
sắc bén của y, hồi lâu sau mới nhớ lại. Điều này y đã từng nói với nàng vào đêm
tân hôn của hai người, đã từng vứt bỏ, giờ lại nhặt lên. Nàng buông lỏng tay,
tâm trạng quay cuồng, ngoảnh đi, khẽ nhắc, “Giờ lành đã tới rồi, bệ hạ ra ngoài
đi.”
Y liếc nàng một cái, ánh mắt thoáng có vẻ thương tiếc lẫn bất
đắc dĩ, song chỉ trong nháy mắt y xoay người đi, ánh mắt này đã bị thay thế bằng
vẻ tự tin và khí phách.
Đúng vậy, ngập tràn khí phách. Từ trước đến nay, Phong Thiện
là vinh dự cao nhất của đế vương. Đối với một đế vương mà nói, lễ Phong Thiện
còn long trọng hơn cả đại lễ đăng cơ, bởi vì mỗi đế vương đều có đại lễ đăng cơ
của mình nhưng không phải đế vương nào cũng có tư cách lên Thái Sơn làm lễ
Phong Thiện.
Từ khi y đăng cơ đến nay thoáng chốc đã ba mươi năm. Trong
ba mươi năm này, y đánh bại mấy thiền vu Hung Nô mà các triều đời Hán vẫn xem
là đại hoạ tâm phúc, bình loạn ngoài biên giới, thu nạp nước Điền, khuất phục
Triều Tiên, kết hôn cầu hoà với Ô Tôn, kiến lập nên lãnh thổ Đại Hán hoà bình rộng
lớn chưa từng có. Thần dân trong lãnh thổ đều tôn y làm quân chủ, an cư lạc
nghiệp, đời sống bình an, pháp luật nghiêm cẩn. Công lao như vậy nhìn lên có thể
báo với Trời, cúi xuống có thể thưa với Đất, người người thần phục nên mới có lễ
Phong Thiện ở Thái Sơn ngày hôm nay.
Lễ phong là nghi thức vô cùng trang trọng, lễ phục trên người
Lưu Triệt nửa trên màu vàng để biểu thị thân cận với trời, nửa dưới màu đen để
biểu thị kính trọng với đất. Y nghiêm trang đi lên đài Phong, mười hai vòng hạt
châu màu đen từ mũ miện rủ xuống biểu lộ thân phận đế vươ