
[2'>. Đến năm Nguyên Phong đầu tiên,
y định niên hiệu có chữ “Phong” cũng là đã quyết định trong lòng, sau
đó phân công các bề tôi chuẩn bị tất cả cho đại lễ Phong Thiện.
Tháng Ba năm Nguyên Phong đầu tiên, sau khi xong chuyện kết hôn cầu hoà
với Ô Tôn, Lưu Triệt dẫn bá quan văn võ tháp tùng nghi trượng đi tuần
thú phương đông, hơn một vạn người đi theo, xe Phong Thiện nối dài mấy
trăm dặm, để Thái tử Lưu Mạch ở lại giám quốc.
[2'> Minh đường: Khoảnh sân dành cho việc tế tự hay thờ cúng.
Trong xe ngự tráng lệ được nghi trượng trùng điệp vây
quanh, Lưu Triệt nhàn nhã ngồi trên giường đánh cờ với Trần A Kiều. Y
nhìn dung nhan đẹp đẽ của A Kiều, nói vẻ quan tâm, “Kiều Kiều nên cẩn
thận giữ gìn sức khoẻ, chớ để như lần trước ở Lâm Phần”. Một khi
lâm bệnh thì nàng sẽ không thể đi tiếp cùng với y.
“Được rồi.” A Kiều bật cười, “Thiếp đâu đến nỗi yếu
ớt như vậy. Lần trước là bị lạnh ngoài ý muốn mà thôi”. Khuôn mặt
nàng hơi đỏ lên, nói: “Huống chi lễ Phong Thiện ở Thái Sơn là một
việc hiếm có, thiếp cũng không muốn bỏ qua.”
Nàng thư thả hạ một quân cờ, hỏi, “Bệ hạ có biết
nghi lễ Phong Thiện có từ đâu không?”
Nàng bỏ rất nhiều công sức ra nghiên cứu cờ vây nên
rất tiến bộ, quân cờ này hạ xuống cực kì tinh diệu, khiến Lưu Triệt
cũng buộc phải trì hoãn, cẩn thận nghĩ nước kế tiếp.
“Trước đây thì không thể biết.” Y đăm chiêu nói, cũng
hạ xuống một quân cờ, “Tương truyền từ cổ có bảy mươi hai vị vua đã
từng làm lễ Phong Thiện nhưng đến nay thì chỉ biết đích xác mỗi
Doanh Chính của triều Tần.”
“Ừ.” Nàng gật đầu, nhìn sắc mặt của y, nói: “Nho
sinh hai nước Tề, Lỗ cho rằng Phong Thiện chính là nghi lễ để đế
vương nhận lệnh của trời, giao tiếp với trời. Từ xưa tới nay, nếu như
không phải là đế vương của thời kì thiên hạ thái bình, quốc gia hưng
thịnh thì không thể tiến hành hành nghi lễ này. Từ khi bệ hạ kế vị
tới nay, bên ngoài thì dẹp được nạn Hung Nô xâm phạm biên giới hơn bảy
mươi năm, bên trong thì giúp dân chúng sinh sống an bình, thật đúng là
là có tư cách.”
“Vậy à?” Lưu Triệt kéo nàng qua, mỉm cười nói,
“Thật khó được Kiều Kiều khen ngay trước mặt như thế này.” Y khẽ gõ
vào trán nàng, tư thế thân mật. A Kiều nhất thời lúng túng, gắt
gỏng: “Có cung nhân ở đây đấy.” Nàng liếc sang thấy cung nhân bên cạnh
đã sớm cúi đầu cười trộm.
Nàng dứt khoát tự đầu vào ngực y, thầm nghĩ chuyện
Phong Thiện dù thoạt nhìn long trọng láo nhiệt, là vinh hạnh đặc
biệt khó được nhưng một lần cũng đã đủ rồi. Nế thật sự để y cứ
hai ba năm lại tới Thái Sơn một chuyến, trong hơn hai mươi năm tiến hành
Phong Thiện tới tám lần như trong sử sách ghi lại thì quá hao tài
tốn của. Vì thế nên nếu cần phải nói thì nàng nhất định phải tìm
cách tẩy não y khỏi ý muốn tới Thái Sơn, đả thông quan điểm thần
thánh hoá Phong Thiện để đề phòng y coi đây thành chuyện tế tự trong
nhà, thỉnh thoảng nhớ tới lại tới đây một chuyến.
Đến chân núi Tung Sơn, Lưu Triệt hạ lệnh cho xe ngựa
nghi trượng tạm thời dừng trú mấy ngày, bản thân mình dẫn A Kiều,
Lưu Sơ và mấy vị cận thần đi từ Nam Lộc lên Tung Sơn vừa du ngoạn vừa
tế tự. Lúc này mới chỉ đầu mùa xuân, hoa cỏ trên núi còn chưa mọc,
chỉ có mấy cây tùng bách xanh tốt quanh năm. Ngoài ra ở đây còn có
thư viện Tung Dương, trước mặt là hai khe suối, lưng dựa vào núi cao
ngất, phía tây dựa vào Thiếu Thất Sơn, phía đông có thể thấy Vạn
Tuế Sơn, núi lượn vòng quanh, suối chảy róc rách, phong cảnh u nhã
động lòng người.
Lưu Triệt nắm tay A Kiều bước vào thư viện Tung Dương.
Y thấy trong viện có cây bách cao lớn, tán cây xanh ngắt rộng như mái
đình, cành lá rậm rạp, chắc đã sống qua ngàn năm. Y ngẩng đầu nhìn
hồi lâu mới nói: “Cây bách này cao lớn kì vĩ như tướng quân thống
lĩnh vạn quân, hay là phong nó làm Bách tướng quân?”
“Không được”, A Kiều phì cười, nói: “Thế gian này có
ngàn vạn cây bách, cớ sao bệ hạ lại biết cây này đứng đầu? Nếu có
những cây bách khác cao hơn thì chẳng phải là bất công ư? Theo A Kiều
thì phong làm Tam tướng quân là đủ rồi.”
Nàng nhớ lại điển tích Bách tướng quân của Tung Sơn
nên nén cười, ánh mắt lấp lánh. Lưu Triệt vô tình quay đầu lại nhìn
thấy, im lặng hồi lâu mới nói, “Nếu như thế thì làm theo lời của
Kiều Kiều đi. Tuy nhiên”, y quay hẳn lại, mỉm cười nói: “nếu cây bách
này muốn trách vì được phong danh hiệu thấp thì hãy tìm Kiều Kiều
nhé.”
Quan viên đi theo tán tụng, “Bệ hạ thánh ân rộng