Teya Salat
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329192

Bình chọn: 8.5.00/10/919 lượt.

t mồ hôi, khom người bẩm, “Bệ hạ

bị cảm lạnh lúc trước còn chưa khỏi, lúc này lại lửa giận công tâm nên mới đột

nhiên choáng váng.”

“Trẫm không muốn nghe điều này”, Lưu Triết cười lạnh nói,

“Ngươi cứ nói thẳng cho trẫm biết bao lâu mới khỏi?”

“Điều này”, ngự y không khỏi chần chừ, trên thực tế, Lưu Triệt

lúc còn nhỏ đã tập qua cưỡi ngựa bắn cung, đấu kiếm, sau khi trưởng thành lại

thích săn bắn nên cơ thể cường tráng, trước đây rất ít bị bệnh. Nhưng chính vì

thế một khi phát bệnh sẽ rất nặng.

“Cũng phải điều dưỡng một thời gian.” Ngự y nói ngắn gọn.

Lưu Triệt nhướng đôi mày lưỡi mác, đang định nổi giận thì vừa

lúc Dương Đắc Ý khom người ngoài mành bẩm, “Bệ hạ, Trần nương nương đến.”

Y sững lại, hạ giọng nói với ngự y: “Ngươi lui xuống trước

đi.” Ngự y ngầm thở phào, có cảm giác vừa sống sót dạo qua một vòng trước Quỷ

Môn quan. Lão vừa quay ra thì đúng lúc Trần nương nương đang vén rèm vào điện.

“Triệt nhi.” A Kiều trông thấy Lưu Triệt mặt xám ngoét nằm

trên giường thì không khỏi nhíu mày lo lắng thốt lên. Nàng đưa tay ra định bắt

mạch thì nghe thấy tiếng Lưu Triệt mỉm cười trấn an, nói: “Không có chuyện gì

đâu.” Y vừa nói xong lại cong người ho sù sụ.

“Mạch mấy ngày trước còn tốt.” Nàng chậm rãi nói. Hôm nay, mạch

của y đập yếu mà nhanh, cũng may chứng bệnh rõ ràng, gốc bệnh không sâu.

“Ta kê đơn thuốc này cho bệ hạ.” Nàng thu tay lại, không tin

vào mấy ngự y mà lấy giấy bút viết ra phương thuốc.

“Thuốc này…”, ngự y nhìn phương thuốc, chần chừ nói, “có quá

mạnh không?”

“Đúng vậy.” Trần A Kiều gật đầu nói: “Thuốc mạnh để trị bệnh,

điều dưỡng bằng thức ăn.”

“Bệ hạ?” Nàng hỏi ý Lưu Triệt.

Lưu Triệt gật đầu, nói: “Trẫm tin Kiều Kiều.”

Bệ hạ cũng đã nói vậy thì người của Ngự y thự không còn dị

nghị gì nữa. Chén thuốc sắc xong được bưng lên có màu nâu đen, mùi vị đắng ngắt.

Lưu Triệt khẽ nhíu mày uống một hơi cạn sạch và chiêu một ngụm nước sạch xúc miệng

rồi bảo, “Đưa trà lên.”

Dương Đắc Ý khom người vâng dạ, đang định truyền lệnh xuống

tiếp thì thấy Trần A Kiều lắc đầu, nói: “Không được, trà giải dược tính, không

thể uống.” Hắn quay sang nhìn Lưu Triệt vẻ dò hỏi.

“Thôi bỏ đi.” Lưu Triệt khẽ mỉm cười, “Dù sao, nói về trà đạo

thì có ai tinh thông hơn Kiều Kiều của trẫm chứ?” Y ho khan vài tiếng, nhìn Trần

A Kiều, cười ý vị, “Bao nhiêu năm qua trẫm đã thành thói quen uống trà do Kiều

Kiều sao, một ngày không uống thì cảm thấy trong người rất khó chịu.”

Nàng nhấm nháp ý tứ trong lời nói của y, duyên dáng cười,

nói: “Có thể nói đó là vinh hạnh của thiếp được không?”

Hoàng đế bệnh nằm trên giường, những hoàng tử công chúa còn ở

trong cung đều tới thăm. Sau đó Lưu Triệt về nghỉ ở điện Trường Môn. Cũng không

biết vì địa long trong điện Trường Môn ấm áp hay vì dược tính mạnh mẽ mà y cảm

thấy mình thiếp đi, người nóng hầm hập. Y trằn trọc đến nửa đêm thì toàn thân

toát mồ hôi, mãi tận gần sáng mới ngủ say. Theo thói quen nhiều năm, lúc y tỉnh

dậy thì sắc trời vẫn còn rất sớm, nhưng giai nhân đã không còn bên cạnh. Từ hồi

A Kiều quay về Trường Môn vào năm Nguyên Sóc thứ sáu thì y đã biết nàng không

quen dậy sớm, sau khi nàng bị thương vào năm Nguyên Thú nguyên niên lại càng

như vậy. Song vào ngày hôm nay, nàng lại dậy sớm hơn y. Cung nhân hầu y rửa mặt

xong liền mang cháo loãng vào cho y.

“Người vừa khỏi bệnh cần ăn những món ăn thanh đạm.” A Kiều

vén rèm đi vào, mỉm cười nói.

Y niếm thử một miếng thấy mùi vị cực ngon thì chợt động tâm,

cười hỏi, “Kiều Kiều tự mình nấu phải không?”

Nàng ngạc nhiên, hỏi lại: “Sao bệ hạ lại suy nghĩ như vậy?”

Lưu Triệt khẽ ho vài tiếng, đưa tay vuốt mấy sợi tóc xõa ra

thái dương của nàng, âu yếm nói, “Má nàng bị vương khói dầu rồi.”

Khuôn mặt A Kiều thoáng ửng đỏ, ngượng ngùng quay đi không

đáp, lại nói, “Hạt ý dĩ tính ôn, nhân hạt thông cũng rất tốt cho cơ thể. Bệ hạ

ăn vào một lần sẽ thấy.” Dù như thế nào thì nàng vẫn luôn mong y không xảy ra

việc gì. Lưu Triệt cúi đầu cười mấy tiếng, mặc dù thân thể vẫn còn mệt mỏi

nhưng tâm trạng đã khá hơn.

Dùng thuốc vào thì quả nhiên đỡ hơn nhưng bệnh vẫn còn dây

dưa nên cần phải điều dưỡng dần dần. Một hôm, Lưu Triệt nhìn Trần A Kiều như có

điều suy nghĩ, bỗng nhiên nói, “Kiều Kiều, trẫm cho nàng phục vị làm hoàng hậu

nhé. Được không?”

Trần A Kiều sửng sốt, nhìn thẳng vào mắt y mà kinh ngạc hỏi,

“Sao đột nhiên lại đề cập tới chuyện này?”

Những năm qua, dù nàng chưa từng tiếp nhận bất kỳ danh hiệu

hay phong hào nào nhưng ở tại hai cung Kiến Chương, Vị Ương cũng coi như tương

đương với hoàng hậu. Hiện giờ thế sự ổn định, nàng lại không có yêu cầu thì

không có lý do gì để y chủ động nhắc tới chuyện phục vị hoàng hậu? Dù sao, một

khi phục vị hoàng hậu sẽ coi như thừa nhận với thiên hạ rằng việc phế hậu năm

xưa là sai. Trần gia ở sau nàng lại một lần nữa có cơ hội phát triển.

Lưu Triệt hơi lúng túng, quay đầu đi, chậm rãi nói, “Hôm đó,

lúc ngã xuống ở điện Tuyên Thất, trẫm đã suy nghĩ xem nếu cuộc đời trẫm kết

thúc như vậy thì chuyện gì muốn làm mà chưa kịp?”

“Trẫm còn trên đờ