
ng phải Kiều Kiều cũng từng nói ‘Trên đời cũng có thể có người có thần
thông’ là gì. Dù đúng hay sai thì gặp cho biết cũng chẳng sao cả.”
Trần A Kiều khuyên can không được, dự cảm thấy bất thường.
Nàng day day trán, thầm nghĩ không biết Loan Tử có quan hệ gì với Loan Đại
trong lịch sử hay không. Sau chuyện Lý Thiếu Ông hồi năm Nguyên Thú, Lưu Triệt
không tin tưởng vào phương sĩ như trong lịch sử, cũng không cuồng nhiệt với thuật
trường sinh như sử sách ghi chép. Nàng từng cho rằng chuyện này coi như chấm dứt,
không ngờ lại còn xảy ra.
Lưu Triệt cho đòi phương sĩ Loan Tử vào cung. Lúc đó là
tháng Mười một giữa mùa đông, Trường An rét căm căm. Lưu Triệt mặc áo lông cáo
ngồi trong đình có màn lụa quây kín bốn bề ở ngự hoa viên mà còn cảm thấy gió Bắc
tràn về lạnh thấu xương, chỉ lướt qua cũng khiến đóng băng da mặt. Loan Tử được
nội thị dẫn đường đi tới, tướng mạo thanh khiết, quần áo mỏng manh nhưng không
hề cảm thấy lạnh. Lão tới dưới đình, quỳ xuống bái chào: “Phương sĩ Loan Tử,
tham kiến Hoàng đế bệ hạ!”
Lưu Triệt trầm ngâm một lát rồi thản nhiên nói, “Đứng dậy
đi.”
Loan Tử đứng dậy nhìn lên, chắp tay nói, “Bệ hạ”, còn chưa dứt
lời thì đột nhiên giật bắn mình.
Dương Đắc Ý ở bên cạnh Lưu Triệt, thấy y hơi nhíu mày thì biết
Hoàng đế không hài lòng, vội vàng quở mắng, “Nô tài ở trước mặt Hoàng thượng mà
dám vô lễ!”
“Bệ hạ”, Loan Tử hoàn hồn lại bẩm, “Không phải tiểu đạo
không có lý do gì lại dám to gan, chỉ là tiểu đạo tự nhận tu vi của mình hơi có
chút thành tựu, có thể nhìn tướng mà biết được một chút thiên mệnh. Trên đỉnh đầu
bệ hạ có sắc tía như mây, dày đến mức tiểu đạo quả thật là bình sinh chưa từng
được trông thấy. Đó chính là tướng chân mệnh thiên tử.” Lão thấy Lưu Triệt hơi
chuyển sắc mặt, lưỡng lự giây lát, lại nói: “Nhưng trên ấn đường của bệ hạ có sắc
tối, đó là tướng bị người dùng Vu cổ ám hại.”
Lão nói câu này như trời long đất lở. Tất cả đám cung nhân
trong vườn đều biến sắc. Từ thời lập nước Đại Hán tới nay, các vị hoàng đế tiền
nhiệm đều giữ chuyện Vu cổ kín như bưng, chỉ riêng triều Hán Vũ Đế đã phế hai
hoàng hậu đều với lý do là Vu Cổ. Hai chữ này chính là ác mộng ở cung Vị Ương.
Lưu Triệt đột nhiên sầm mặt, cười lạnh nói, “Đạo trưởng ăn nói lung tung, chẳng
lẽ cho rằng đao phủ của trẫm chém không đứt được đầu của ngươi?”
“Tiểu đạo không dám.” Loan Tử giọng điệu cung kính nhưng lại
tỏ vẻ không một chút hãi sợ, ngang nhiên nói tiếp: “Bệ hạ là thánh quân nên chẳng
ngại kẻ gian làm loạn, ý đồ bất chính. Những này gần đây bệ hạ có cảm thấy thân
thể khó chịu không?”
Lưu Triệt không thay đổi sắc mặt nhưng lại thoáng động lòng
nhớ đến cơn bệnh nặng trước đây mấy ngày nên cũng lấy làm nghi hoặc, hỏi giọng
lạnh băng, “Nếu thế thì đạo trưởng có thể chỉ ra ai là người đã làm loạn Vu cổ
không?”
“Tiểu đạo không biết ai trong cung Vị Ương cả.” Loan Tử bình
tĩnh ung dung đáp: “Nhưng tiểu đạo dám khẳng định người làm loạn tất ở trong
cung. Hơn nữa”, Lão ngưng thần nhìn quanh rồi giơ tay chỉ hướng nam, nói vẻ chắc
chắn: “Ở vào hướng kia.”
“Mã Hà La!” Lưu Triệt lớn tiếng gọi.
“Dạ.” Mã Hà La tiến ra đáp.
“Ngươi dẫn một đội Kỳ Môn quân lục soát các cung điện phía
nam cung Vị Ương, nếu không phát hiện được gì”, Lưu Triệt nhìn Loan Tử bằng vẻ
mặt quỷ quyệt, nói giọng lạnh tanh, “Trẫm không muốn gì khác, chỉ cần đầu của cửu
tộc nhà ngươi.”
“Tiểu đạo là người tu hành”, Loan Tử chắp tay cười nói, “Cửu
tộc nhà thần đều đã mất rồi. Nếu bệ hạ không tin thì cứ lấy cái đầu này là được.’
Mã Hà La đi một lúc lâu rồi chạy theo hành lang từ cung Vị
Ương trở về bẩm, “Khởi bẩm bệ hạ, thần lục soát các cung điện ở phía nam, phát
hiện vật này dưới nền đất điện Phi Sương nơi ngày xưa Lý Tiệp Dư tự vẫn.”
“Hay, hay lắm.” Lưu Triệt giận đến cực điểm nhưng lại không
hề tỏ sắc giận, thản nhiên nói, “Trình lên.”
Cung nhân bưng chiếc khay sợ run cầm cập trình lên trước ngự
giá. Lưu Triệt ngưng thần nhìn xem, Thấy trong khay có hai hình nộm nhỏ, một
nam một nữ, sau lưng có khắc ngày sinh tháng đẻ, chữ viết còn rất non nớt. Ngày
sinh tháng đẻ trên lưng một hình nộm tất nhiên là của y, chủ nhân ngày sinh
tháng đẻ còn lại rõ ràng là Trần A Kiều trong điện Trường Môn.
“Nghiệt tử”, Lưu Triệt cười lạnh, Nghiến răng rít lên hai chữ
này. “Trẫm vẫn nghĩ tới tình phụ tử nên không đành lòng sát hại. Nó thì tốt rồi,
dám tái diễn Vu cổ, gây họa làm loạn cung đình.”
“Truyền lệnh của trẫm”, y buông từng chữ một, “Niêm phong điện
Phi Sương, giam Tứ hoàng tử và Công chúa Cái Trường vào đại lao phủ Tông nhân.”
Trong phủ Tề vương, Ninh Triệt mấy ngày liền cầu xin được gặp
Tề Vương nhưng Tề vương Lưu Cứ vẫn cự tuyệt không gặp. Mãi đến hôm nay rốt cục mới
thấy thị tùng của Tề vương bước ra nói: “ Ninh tiên sinh, Vương gia lệnh mời
ngài vào.”
Ninh Triệt đi vào, hỏi ngay: “Vương gia thật sự không nhận
ra rằng bây giờ không phải lúc hành động à?”
“Ta biết.” Lưu Cứ nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói, “Cho nên
mấy ngày qua mới không chịu gặp tiên sinh.” Hắn sợ phải nghe Ninh Triệt phân
t