Old school Easter eggs.
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329451

Bình chọn: 7.00/10/945 lượt.

?” Thượng Quan Linh nghe không rõ lắm.

“Không có gì.” Lưu Mạch lắc đầu, cười nói, “Thành Liệt, tiễn

Thượng Quan tiểu thư xuống lầu.”

Cuối cùng, người được Thái tử Lưu Mạch chỉ định làm thái tử

phi là thứ nữ Thượng Quan Linh của nhà Thượng Quan.

“Thượng Quan Linh?” Trần A Kiều cũng không có ý kiến gì, chỉ

nói: “Thật đúng là trùng hợp, người Lưu Cứ lúc trước chỉ định làm vương phi

cũng là con gái nhà Thượng Quan.”

“Vậy à.” Lưu Mạch mỉm cười để lộ ra vẻ trẻ con cố chấp hiếm

khi thấy, “Nhưng cũng không thể nói hắn chọn trước rồi thì con không thể chọn

được nữa.”

A Kiều nhớ tới hai thiếu nữ, một rạng rỡ, một thanh nhã,

nói, “Con mắt con tốt hơn Lưu Cứ một chút.”

“Tuy thành Trường An có rất nhiều thiếu nữ nhưng con lại

không tìm được người thực sự hợp ý.” Lưu Mạch mỉm cười, “Còn về Thượng Quan

Linh thì nàng có thân phận phù hợp, tính tình cũng thông minh, ít nhất con còn

có chút cảm tình với nàng.” Trên thế gian đâu có nhiều thiếu nữ tốt như vậy, dù

là có thì còn phụ thuộc vào nhân duyên gặp gỡ, cuối cùng cũng chỉ có thể như thế

mà thôi.

Mùa thu năm Nguyên Đỉnh thứ năm, bệ hạ truyền ý chỉ xuống

cho thứ nữ của Tiên phụng thường Thượng Quan Hoài là Thượng Quan Linh nhân ái

bao dung, thông minh xinh đẹp xuất chúng được xuất giá làm thái tử phi, thành

hôn vào tết Thượng nguyên năm Nguyên Đỉnh thứ sáu, truy phong Tiên phụng thường

Thượng Quan Hoài làm Chất Lăng hầu, mẫu thân của Thái tử phi và Tề vương phi

cùng được phong làm Phụng Hoa phu nhân. Bởi vì Thái tử phi và Tề vương phi đều

xuất thân từ nhà Thượng Quan gia nên dòng họ Thượng Quan lập tức trở thành niềm

ao ước của toàn thiên hạ. Nhưng gia chủ của họ Thượng Quan là Lang trung lệnh

Thượng Quan Kiệt đứng trước vinh hạnh đặc biệt này thì lại mặt ủ mày chau, có

suy nghĩ khác. Ý chỉ của bệ hạ vừa ban ra, Lang trung lệnh Thượng Quan Kiệt liền

dành riêng những căn phòng phía sau hậu viện cho hai muội muội ở.

Thượng Quan Linh cầm sách ngồi trước cửa sổ, gió đầu thu thổi

qua, nhẹ nhàng lật ra một tờ. Tâm trạng cô rối bời, chốc chốc lại thở dài thườn

thượt, đặt sách qua một bên. Từ sau khi nhận được ý chỉ, cô như ở trong giấc mộng,

không hiểu nguyên nhân vì sao mà mình lại được như thế này. Cô chưa từng nghĩ rằng

sẽ có một ngày mình được hoàng gia chọn lựa đưa lên ngôi vị cao quý này hoặc

trong tương lai sẽ có một ngày trở thành người phụ nữ cao quý nhất thiên hạ.

Cô vẫn cho là mình sẽ sống một cuộc đời bình lặng, nghe hoặc

không nghe theo lời ca ca mà được gả cho một người cao quý hoặc không cao quý rồi

cứ thế mà sống qua một kiếp người. Do đó, cô vẫn xem mình như một người khách

nhìn thành Trường An gió thổi mây trôi, người nào thắng, người nào thua cũng

không mấy liên quan tới mình. Nào ngờ vận mệnh đột nhiên làm ra một trò đùa lớn,

đẩy cô vào nơi thu hút ánh mắt của mọi người nhất. Kể từ lúc này, cô chính là một

luồng gió, một áng mây trong chốn gió mây tụ hội đó, chẳng bao giờ có thể thoát

ra được nữa.

Người thiếu niên ở ngôi vị thái tử có nụ cười ấm áp lãng mạn

kia dĩ nhiên là rất tốt, nhưng cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như thế

này, vẫn chỉ cho hắn là thái tử Đại Hán xa vời vợi, dù tốt đến mấy thì cũng có

quan hệ gì tới mình. Nào ngờ bây giờ người có liên quan nhất với hắn trên thế

giới này lại chính là cô. Giờ cô nhìn hắn bằng ánh mắt khác, chỉ mới thoáng

nghĩ đến, đã đỏ hồng đôi má, nhưng nghĩ thế nào cũng không hiểu được tâm tư của

hắn.

Bảy ngày sau khi xác định người được chọn làm thái tử phi,

Trần nương nương cho triệu cô đến điện Trường Môn gặp mặt. “Thân phận thái tử

phi tôn quý, đến lúc đó dĩ nhiên sẽ có người tới dạy lễ nghi.” Trần nương nương

vẫn dáng vẻ hiền hậu, mỉm cười nói, “Chỉ là Linh Nhi phải nhớ kỹ. Lễ nghi là những

điều làm cho qua là được, không ai quá nghiêm khắc. Ta hy vọng sau này con làm

chuyện gì cũng phải suy nghĩ trước sau thật kỹ xem chuyện đó có phải với phu

quân của con không?”

Mẹ chồng tương lai nói chuyện thường sẽ dặn dò mấy câu đại

loại như: “Hy vọng các con ngày sau hòa thuận.” Chẳng qua chuyện cần làm thì vẫn

phải làm, hai bên đều ngầm hiểu lẫn nhau. Song Trần A Kiều nói rất chân tình,

cô ngẩng đầu lên nhìn nàng, chăm chú lắng nghe chứ không phải nghe cho có lệ.

A Kiều cười nhẹ, “Chắc con đang cho là vi nương thương con

trai của mình. Mạch Nhi do một tay ta nuôi lớn, ta rất hiểu tính tình của nó.

Chỉ cần con không phụ nó thì nó sẽ không dễ dàng phụ con.”

“Vì vậy, con phải tự trân trọng bản thân mình nhiều hơn.”

Lời của Trần nương nương về một số việc ở một mức độ nào đó

đã vượt qua quan niệm của thế nhân. Sau khi trở về, cô suy nghĩ mấy ngày vẫn cảm

thấy chưa thấu đáo, đúng lúc này có thị nữ tới báo Đại tiểu thư đến chơi, cô

không khỏi mỉm cười ý vị. Kết quả như thế thì chắc là tỷ tỷ tức giận lắm. Song

ngoài dự liệu của cô, Thượng Quan Vân lại không tức giận mà mang nét mặt ảm đạm

hơi có vẻ tiều tụy.

“Linh Nhi, muội nói xem có phải thật sự là không thể phản

kháng vận mệnh ư?”, cô hỏi.

Thượng Quan Vân cũng không biết rằng Tề vương Lưu Cứ ở đất Tề

x