
a xôi nhận được tin tức từ Trường An thì ngạc nhiên một hồi lâu.
“Thái tử điện hạ làm việc thật không kiêng kỵ”, Ninh Triệt
cười khổ nói.
Con cháu thế gia vốn tuân theo quy củ “Dòng chính, con trưởng,
hiền tài”, phụ nữ dù không ở trong đó nhưng trưởng nữ dù sao cũng tôn quý hơn
thứ nữ. Lưu Cứ đã cưới Thượng Quan Vân, Lưu Mạch là thái tử lại chọn thứ nữ
cùng nhà, quả nhiên không để ý đến miệng lưỡi của người trong thiên hạ.
“Ninh tiên sinh suy nghĩ nhiều làm gì”, Lưu Cứ cười lạnh
nói, “Trong thiên hạ có ai tôn quý hơn được hoàng gia đâu. Vị trí Thái tử đã đủ
để Lưu Mạch coi thường những tôn ti ngoài cung Vị Ương rồi.”
Nhiều năm trước, Vệ Tử Phu, mẹ của hắn từ một ca cơ đi lên vị
trí mẫu nghi thiên hạ, mọi người chỉ có thể ao ước chứ nào có ai dám cười nhạo?
Chỉ là, tới bây giờ thì Vệ gia đã thất bại hoàn toàn.
“Nếu như thế thì Thượng Quan Vân chắc chỉ có tác dụng giới hạn
mà thôi.” Lưu Cứ trầm ngâm, đoán ra được chọn lựa của Thượng Quan Kiệt, “Ta có
nên rút lại cuộc hôn nhân này hay không?”
“Theo tình thế hiện giờ thì cuộc hôn nhân này vừa có lợi mà
vừa có hại, thoái thác hay không là tùy thuộc vào Vương gia, còn theo Ninh Triệt
nghĩ thì cứ để nguyên cũng được.”
“Ồ, vì sao chứ?”
“Xưa nay đại trượng phu lời hứa ngàn vàng, nếu Vương gia nói
một đàng, làm một nẻo, đẩy một thiếu nữ yếu ớt vào tình cảnh khó xử thì e là sẽ
bị bệ hạ coi thường.”
Lưu Cứ đắn đo, chợt nhớ tới dung nhan kiều diễm như hoa sen
của thiếu nữ dưới lầu Tàng Mai. Thật ra thì ngay cả bản thân phụ hoàng cũng đâu
có coi trọng lời hứa như sinh mạng? Nhưng hắn lại không ở ngôi cao như phụ
hoàng, trong lòng lại có khao khát nên không thể nào không kiêng kỵ.
“Vậy thì mời tiên sinh chỉ cho ta chỗ lợi.”
“Chính là cái chữ ‘Lợi’ đó,” Ninh Triệt nói vẻ sâu xa: “Người
trong thiên hạ đều xu lợi, nếu ngày khác tình thế đảo ngược, những đao kiếm
trong nghi trượng của Lưu Mạch sẽ quay lại làm thương tổn chính hắn.”
“Tiên sinh cao kiến”, Lưu Mạch khẽ mỉm cười, mặc dù không phải
là hoàn toàn hài lòng nhưng tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.
Lúc chuyện trong thành Trường An dần lắng xuống thì đã vào
cuối thu. Một ngày kia, Lưu Triệt tới đúng lúc điện Trường Môn khởi động lại địa
hỏa. Y nhớ tới sự ấm áp trong điện liền quay đầu nhìn A Kiều còn đang ngái ngủ
trên giường, nửa mê nửa tỉnh, có một sự quyến rũ khác lạ. Y khẽ cười nhẹ một tiếng,
liếc thấy trong cuốn sách A Kiều thường xem có kẹp mấy tờ giấy, chữ viết trên
đó đã lâu lắm rồi, có lẽ do chính A Kiều viết. Y tiện tay mở ra xem, bất giác ồ
lên một tiếng. Tuy chữ viết trên giấy rất tùy tiện nhưng lại mô tả một số chuyện
nhà nông với cách lý giải vô cùng chuẩn xác.
“Đó là do thiếp chỉnh lý lại vào năm trước”, A Kiều không biết
đã dậy từ lúc nào, khoác áo ngồi bên cạnh y, nói: “Thiếp vốn định để tới mùa
xuân năm nay sẽ đưa người làm thử xem, nào ngờ mẫu thân và Đàm tỷ lần lượt bệnh
nặng nên còn để lại đó.”
“Sang năm làm thử cũng được mà.” Lưu Triệt nhướng mày nói,
ôm lấy, hôn lên má nàng, vui vẻ cười: “Kiều Kiều đã lâu không làm những chuyện
này rồi. Trẫm cũng quên là Kiều Kiều luôn có những suy nghĩ mới mẻ.”
Trần A Kiều vẫn không quen âu yếm khi trời sáng, hơi ngượng
nghịu, xẵng giọng, “Đã không còn sớm nữa, bệ hạ không tới điện Tuyên Thất mà định
làm hôn quân sao?”
“Văn hoàng đế nói, việc đồng áng là căn bản của thiên hạ”,
Lưu Triệt cười lớn, vung vẩy tờ giấy viết thư, nói: “Chẳng phải trẫm đang xử
trí chuyện lớn của quốc gia sao?”
Tâm trạng y rất sảng khoái, không phải chỉ vì nông nghiệp
phát triển sẽ dẫn đến dân giàu nước mạnh, quốc lực của Đại Hán nhất định sẽ
tăng lên, mà còn bởi vì những năm gần đây, A Kiều chủ yếu chỉ để tâm đến việc hỗ
trợ Tang Hoằng Dương buôn bán khắp thiên hạ để làm đầy quốc khố, đây là lần đầu
tiên nàng chủ động chia sẻ gánh nặng việc nước với y.
Những năm qua y đã sửa chữa và mở rộng cung điện, cộng thêm
chinh chiến liên miên khiến sức dân mỏi mệt. Mặc dù Tang Hoằng Dương quản lý
tài sản có phương pháp, quốc khố không bị căng thẳng nhưng đã ngầm gặp khó
khăn. Nếu nàng có thể bỏ qua phần ngọn là buôn bán, trực tiếp nâng cao gốc rễ của
Đại Hán là trình độ nông nghiệp thì dĩ nhiên sẽ giải trừ được mối lo lắng của
y. A Kiều chịu làm như thế này cũng là vì có chút thành tâm.
“Lúc đi tuần thú phương đông thấy nông dân ở Lâm Phần canh
tác rất cực khổ nên thiếp định chỉnh lý những thứ này để giúp mọi người một
tay.” Nàng mỉm cười nói.
Nàng trở về Trường An vẫn luôn áy náy nhưng những năm gần đây
bọn họ bận nhiều chuyện nên quên mất kế hoạch về nông nghiệp. Chuyện này đối với
bọn họ cũng chỉ là tiện tay nhưng lại có thể giúp đỡ nông dân rất nhiều. Tuy thế
nàng vẫn hơi thấp thỏm, chần chừ hồi lâu mới hỏi, “Bệ hạ không hỏi A Kiều sao tự
dưng lại bày ra chuyện nông nghiệp à?”
Dù nàng có thể nói ra trăm ngàn lý do nhưng một người vừa được
yêu chiều từ bé như nàng lại có thể làm chuyện này thì với tính tình của mình,
Lưu Triệt có thể không nghi vấn được sao?
“Kiều Kiều làm trẫm rất vui”, Lưu Triệt tinh quái nhìn nàng,
“