Polaroid
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329533

Bình chọn: 10.00/10/953 lượt.

, chỉ có cách để cho chính

cô bé tin tưởng những gì mình nói là thật thì mới thể hiện ra như thật.

“Cha mẹ đều ở nhà chăm sóc nên không thể tới Trường An được,

đành phải giao Vi Nhi cho cữu cữu. Khi đưa tiễn, mẫu thân đã khóc hết nước mắt.”

Lý Vi buồn bã.

“Thật sao?”, Lưu Triệt hỏi bâng quơ, rời mắt khỏi Lý Vi, khẽ

liếc về phía Lưu Cứ, Lưu Hoành. Ánh mắt Lưu Triệt lành lạnh đầy ý tứ khiến Lưu

Cứ phát sợ nhưng y lại hạ lệnh, “Truyền ý chỉ của trẫm, thăng phò mã Lý Giai

lên chức Thủy thành đô úy, tiếp chỉ lập tức đến Trường An nhậm chức. Cứ Nhi,

quá lâu con không trở về Trường An, bây giờ tới rồi thì nên ở thêm mấy ngày, dẫn

Vi Nhi đi chơi thành Trường An một vòng nhé.”

Cung Kiến Chương chẳng có liên quan gì đến cung Vị Ương

nhưng cung nhân chỉ nghe phong thanh là đoán được chiều gió. Trần A Kiều nhanh

chóng biết được chuyện này. “Kẻ tìm ra Lý Vi làm điểm đột phá kia thật là thông

minh.” Nàng xé bỏ một bản vẽ hỏng, trầm ngâm nói. Nếu Lưu Cứ có thể tự mình

nghĩ ra thì đã không phải lãng phí bao năm mới dùng phương pháp này. Người ở xa

ngàn dặm có thể suy đoán chuẩn xác những sơ hở trong lòng đế vương thì tất

nhiên không phải kẻ tầm thường.

Buổi tối, Lưu Triệt về nghỉ ở điện Trường Môn và nói với

nàng: “Kiều Kiều, Mạch Nhi không còn nhỏ nữa, nàng chọn cho nó một người để kết

hôn đi. Thái tử thành thân thì những đệ muội của nó mới cưới gả được.”

Trần A Kiều liền bật cười. Y đã nói như vậy thì nàng còn

dùng cái cớ “Mạch Nhi còn nhỏ tuổi” thế nào được nữa chứ? Năm Nguyên Đỉnh thứ

năm, Thái tử Lưu Mạch mới tròn mười sáu tuổi. Mười sáu tuổi rồi, đó chính là tuổi

nàng được gả cho Lưu Triệt. Năm đó y còn trẻ hơn, chỉ mới mười bốn tuổi. Nàng

biết rằng lần này không thoái thác được nên liền đồng ý, “Được rồi.”

Bệ hạ đã chính miệng nói ở lại thêm mấy ngày nên tất nhiên

Lưu Cứ không dám làm trái. Hơn nữa việc này lại thể hiện ân sủng của Thánh thượng.

Trời vào hè, Tề vương Lưu Cứ hẹn với tam tỷ Chư Ấp và dẫn cháu gái ngoại đi dạo

quanh các phố phường Trường An. Tất nhiên, bọn họ không đến lầu Thanh Hoan có

quan hệ dây mơ rễ má với Trần gia. Những năm qua, thức ăn dùng cách xào nấu đã

dần dần thông dụng nên lầu Thanh Hoan cũng dần mất đi địa vị đứng đầu thành Trường

An. Lúc này, bọn họ tới lầu Tàng Mai mới mở, ngồi ở bàn gần cửa sổ trên lầu ngắm

nhìn cảnh phố xá phồn hoa bên ngoài.

“Tam tỷ sức khỏe an khang”, Lưu Cứ nói giọng vui mừng, “Ta

thật an tâm.”

Lý Vi còn là một đứa trẻ, không cưỡng nổi sức hấp dẫn của cảnh

náo nhiệt trên đường phố. Lưu Cứ liền căn dặn người hầu đi theo bế nó xuống phố

chơi, hầu hạ cẩn thận, chỉ cần Lý Vi thích là mua, không phân biệt giá cả đắt rẻ.

“Tỷ nghĩ rằng năm xưa tỷ đã chọn lựa sai mất rồi.” Lưu Thanh

chán nản nói: “Mặc dù Thạch gia đối xử không tệ nhưng tất cả già trẻ lớn bé đều

cứng đầu như đá tảng, nói nào danh phận thái tử đã định, thiên hạ đồng lòng,

mình làm thần tử thì càng phải trung thành. Tỷ làm mọi cách ngầm khuyên nhủ

nhưng ngay cả phu quân của mình cũng không khuyên nổi.”

“Tam tỷ vui vẻ là được rồi.” Lưu Cứ không mấy để ý, chỉ cười,

“Bảo vệ được mình là tốt rồi. Không phải quan tâm đến mấy đệ đệ. Lão sư vốn là

người như vậy, tuy không thể giúp tỷ nhưng nếu tỷ đắc thế thì ông ấy sẽ trung

thành tuyệt đối với tỷ. Tam tỷ không cần phí tâm tư thêm nữa.”

Ánh mắt hắn lóe lên, “Hôm nay chúng ta ở trong tối, bọn họ ở

ngoài sáng. Chúng ta tấn công, bọn họ phòng thủ. Một khi Lưu Mạch để cho chúng

ta bắt được sai lầm thì lúc đó…”

Miệng hắn vẫn nói nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn đứa cháu

gái đang đi trên phố bên trở về lầu. Hắn thấy một cỗ kiệu có mái theo kiểu nhà

quan từ từ đi tới rồi dừng lại ở dưới lầu Tàng Mai, một thiếu nữ xinh đẹp mặc

quần áo màu hồng có phong độ rất đại gia vén rèm bước ra, Lý Vi còn nhỏ tuổi,

tay lại cầm quá nhiều đồ, đứng không vững ngã xuống dưới chân thiếu nữ. Thiếu nữ

nhướng mày định nổi xung, nhưng thấy cô bé còn nhỏ quá nên dẫu bực bội mà không

phát tiết ra được. Cô gái thấy tên tiểu tử theo hầu lúng túng nói lời xin lỗi

thì đành phải nén giận, vùng vằng đáp: “Thôi đi.”

“Đó là đại tiểu thư nhà Thượng Quan đấy mà.” Lưu Thanh cũng

liếc mắt nhìn thấy, cười lạnh nói, “Dân chúng thành Trường An đồn đại cô ta là

lựa chọn có hy vọng nhất cho vị trí thái tử phi.”

Lưu Cứ nhíu mày, hỏi: “Nhà Thượng Quan nào?”

“Lang trung lệnh Thượng Quan Kiệt.” Lưu Thanh cười mỉa,

“Nghe nói, Trần A Kiều tặng cho cô ta lời bình bốn chữ ‘Đẹp như trăng rằm’,

nhưng tỷ thấy kiêu căng ngạo mạn mới là đúng.” Cô đã quên bản thân mình năm xưa

kiêu căng ngạo mạn chỉ hơn chứ không kém so với Thượng Quan Vân.

“Loại người như Lưu Mạch mà lại để mắt tới cô ta sao?” Lưu Cứ

cúi đầu, có vẻ không thể nào hiểu nổi.

“Điều này thì chưa chắc.” Lưu Thanh thản nhiên nói, “Người

khác không biết chứ tỷ thì biết được một chút. Đêm trước khi Lý tiệp dư rớt

đài, nghe nói viên nội thị thân tín của Lưu Mạch là Thành Liệt đã từng đến phủ

Thượng Quan.”

Lưu Cứ trầm ngâm một lúc rồi lần nữa quan sát Thượng Quan

Vân ở dưới lầu. Ánh mắt nhìn chằm c