
thì chẳng khác nào nắm cả kinh sư trong
lòng bàn tay, ngoài phụ hoàng ra thì trong thiên hạ đừng ai nghĩ đến việc lay
chuyển hắn nửa phần.
Phủ Thượng Quan, thành Trường An.
“Sao lại có thể như thế?” Thượng Quan Vân nghe nội dung đạo
ý chỉ kia liền hỏi thất thanh, thần sắc hoảng loạn, “Muội đâu có biết Tề vương,
hơn nữa muội cũng đã chuyển danh thiếp của mình đến Trần nương nương rồi, tại
sao bệ hạ lại có thể gả muội cho người khác được chứ?”
“Muội hãy ăn nói cho cẩn thận đấy.” Thượng Quan Kiệt lớn tiếng
trách mắng, sau đó dịu giọng, “Ý chỉ đã ban ra rồi thì dĩ nhiên Trần nương
nương sẽ loại bỏ danh thiếp của muội.”
“Nhưng mà”, Thượng Quan Vân mở to mắt, nói giọng ai oán “muội
không muốn gả cho Tề vương.”
“Đừng nói là muội không muốn gả,” Thượng Quan Kiệt cười khổ,
“Huynh cũng đâu muốn kết thông gia với vị hoàng thân như Tề vương. Tuy Tề vương
là vương gia chư hầu có địa vị tôn quý nhưng thiên hạ này sẽ thuộc về Thái tử,
sợ rằng ngày sau Tề vương cũng không được yên thân.”
“Đã như thế này”, Thượng Quan Vân rơi lệ, nắm lấy tay Thượng
Quan Linh, “Linh Nhi, muội có quan hệ tốt với Trần nương nương, cũng có qua lại
với Thái tử, muội hãy nói để bọn họ khuyên bệ hạ thu hồi ý chỉ ban hôn có được
không?”
“Tỷ tỷ nói gì thế?” Thượng Quan Linh giãy nãy, “Muội có thể
có giao tình gì với Trần nương nương và Thái tử điện hạ được chứ? Muội chỉ là một
Linh Nhi hèn mọn, sao có thể nói được bọn họ?” Thượng Quan Kiệt cũng lắc đầu,
trách mắng, “Từ xưa vua không nói chơi, ý chỉ ban ra thì hôn sự đã được quyết định
rồi.”
“Nhưng Vân Nhi này”, hắn suy nghĩ một chút rồi không nhịn được
hỏi, “Có thật là muội chưa từng gặp Tề vương điện hạ không? Huynh nghe nói cuộc
hôn nhân này là do Tề vương điện hạ đích thân cầu xin bệ hạ đấy.”
Thượng Quan Vân sững người, một gương mặt khá quen thuộc
trên Tàng Mai lâu đột nhiên ùa vào trí nhớ của cô. “Khó trách”, cô lẩm bẩm nói,
“Bọn họ vốn là huynh đệ cùng cha, mặt mày có nét giống nhau cũng là phải.”
Trần A Kiều biết được đạo ý chỉ này của Lưu Triệt thì chỉ cười
nhạt, bảo Lục Y rút danh thiếp của Thượng Quan Vân ra khỏi đống danh thiếp cao
như núi kia rồi không để ý đến nữa. Việc tuyển chọn thái tử phi cho Lưu Mạch đã
ngày càng cấp bách. Hôm đó, Lưu Mạch vừa từ điện Bác Vọng trở về thì nội thị
thiếp thân Thành Liệt đưa tới một tờ bái thiếp[1'>, nói là Nhị tiểu thư Thượng
Quan Linh của nhà Thượng Quan cầu kiến.
[1'> Bái thiếp: Thiệp thăm hỏi.
Thượng Quan Linh! Hắn thấy hiện lên trong trí nhớ hình ảnh một
thiếu nữ nhu mì điềm tĩnh. Hắn còn thiếu nợ cô một ân tình trong chuyện Lý tiệp
dư lần trước nên không nỡ từ chối cô cầu kiến hôm nay.
Lưu Mạch đang thong thả thưởng thức trà trên lầu Thanh Hoan,
nhìn qua cửa sổ trông thấy cỗ xe ngựa màu xanh ngọc của nhà Thượng Quan chầm chậm
lăn bánh tới, một thiếu nữ mặc y phục màu xanh dương bị ép phải miễn cưỡng xuống
xe, đang muốn nói gì đó nhưng thấy khuôn mặt cầu khẩn của thiếu nữ mặc y phục
màu hồng trên xe thì lại thôi.
“Thật là xấu hổ, ta làm phiền điện hạ rồi.” Thượng Quan Linh
cũng biết tỷ muội nhà mình đường đột, lúng túng đến đỏ ửng cả vành tai.
“Không sao.” Lưu Mạch cười ấm áp, hỏi, “Lệnh tỷ bảo tiểu thư
nói gì?”
Hắn hỏi như vậy chứng tỏ vừa rồi đã trông thấy hết cả. Thượng
Quan Linh hơi ngượng ngùng, ấp úng nói: “Thật ra thì cũng không có gì.” Cô
không biết rào đón thế nào, đành lấy hết can đảm nói luôn: “Tỷ tỷ nói tỷ ấy
không muốn gả cho Tề vương, khẩn cầu Trần nương nương và điện hạ can gián để bệ
hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Cô ngừng lại một chút, trông thấy vẻ mặt cao thâm khó lường
của Lưu Mạch thì thở dài nói, “Nói vậy cũng biết là khó, nếu điện hạ cảm thấy
buồn cười thì coi như chưa từng nghe qua.”
“Thật ra thì Tề vương điện hạ là hoàng tử được phong làm
vương gia chư hầu, tuổi cũng còn trẻ, coi như xứng đôi vừa lứa.” Lưu Mạch mím
môi, thản nhiên nói, “Ta không hiểu lệnh tỷ không hài lòng một cuộc hôn nhân
như vậy ở chỗ nào?”
“Hay là lệnh tỷ đã có người khác? Cho dù có như thế thì cũng
làm sao sánh được với Tề vương điện hạ cơ chứ?”
Thượng Quan Linh trầm tư một lát. Người trong mộng của Thượng
Quan Vân chẳng phải chính là vị thái tử điện hạ đương triều này sao? Cho dù thế
thì đường đường là thái tử điện hạ cũng đâu để ý tới một thiếu nữ có lòng với hắn
chứ?
“Linh Nhi biết ý tứ của Thái tử điện hạ rồi.” Cô mỉm cười đứng
dậy, thi lễ muốn cáo lui.
“Thượng Quan tiểu thứ”, Lưu Mạch hơi bất ngờ, hỏi: “Chuyện của
lệnh tỷ dặn bảo, cô định cứ thế là xong sao?”
“Những gì tỷ tỷ bảo Linh Nhi nói thì Linh Nhi đã nói. Về phần
điện hạ có ý giúp đỡ hay không, Linh Nhi không làm chủ được.” Thượng Quan Linh
quay đầu lại, thản nhiên nói.
“Thượng Quan tiểu thư từ trước đến giờ vẫn nhìn thế sự vậy
sao?” Hắn khẽ hỏi, nhìn lại thiếu nữ trước mặt, thầm nghĩ dung mạo của Thượng
Quan đại nhân trước kia chắc chắn phải đẹp lắm mới để lại hai con gái mỗi người
mỗi vẻ thế này. Nếu như nói Thượng Quan Vân là đóa phù dung kiều diễm, thì Thượng
Quan Linh chính là đóa hoa sen an tĩnh.
“Cái gì