
“Trẫm ở đây.” Y dịu dàng đáp.
Vào năm Vương thái hậu qua đời, chính nàng đã ở với y suốt cả
đêm. Lưu Triệt phải thừa nhận rằng nhờ có nàng ở bên cạnh đêm hôm đó mà y giảm
được rất nhiều đau đớn. Vì thế lần này đổi lại là y ở bên nàng.
“Kiều Kiều có muốn biết”, y mỉm cười nói, cố gắng chuyển hướng
suy nghĩ của nàng, “ngày hôm đó cô cô đã nói gì với trẫm không?”
“Không muốn.” Nàng hơi nghiêng đầu tựa vào vai y, cảm nhận
được sự kinh ngạc của y nên liền nói, “Thiếp cũng đoán được.”
Chẳng qua cũng là muốn y đối xử với nàng thật tốt mà thôi.
Xót thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Từ xưa vốn đã là như thế.
Những năm qua, mẫu thân ở bên cạnh nàng, yêu thương nàng, che chở nàng, làm hậu
thuẫn vững chắc cho nàng. Dần dần, nàng có cảm giác rằng bà chính là mẫu thân của
mình dù ở kiếp trước hay trong kiếp này. Đều cùng một tình yêu thương, đều cùng
sự chở che, đều cùng sự trả giá, đều cùng sự dâng hiến.
“Nói cho cùng thì tất cả những gì mẫu thân muốn đều là hư ảo,
chỉ có hạnh phúc của con và Triệt Nhi mới là thật sự.” Phút lâm chung, mẫu thân
đã nói như vậy.
Hai ngàn năm sau, khi mẹ qua đời thì nàng còn đang trong buổi
huấn luyện tại trường cảnh sát. Nàng đột nhiên cảm thấy có một thứ rất quan trọng
đã mất đi, sau đó nghe được tin dữ thì nàng khóc đến khàn cả giọng. Còn hôm
nay, nàng cứ đau đáu nhìn mẫu thân gầy đi rồi mất. Nàng đưa tay lên chạm vào má
mình mà thấy không hề có một giọt nước mắt. Điều này là do nàng thiếu tình yêu
với mẫu thân hay là mấy năm nay đã dần biến thành lạnh lùng?
“Từ nhỏ đến lớn, mẫu thân yêu thương thiếp nhất.” Nàng hồi
tưởng, “Còn yêu thương hơn cả ca ca nữa. Bà ngoại bảo thiếp ở lại cung Trường
Nhạc, mẫu thân thật ra không nỡ nên cứ ba ngày hai bận lui tới cung Trường Nhạc
để chào bà ngoại mà cũng là thăm thiếp.” Nàng có gì tốt mà khiến cho mẫu thân
yêu thương đến thế?
“Ừ.” Nàng nghe thấy người bên cạnh trầm giọng, “Khi còn bé,
trẫm… ta từng có lúc rất hâm mộ Kiều Kiều. Mẫu hậu cũng rất yêu thương ta nhưng
đó lại không chỉ là tình yêu thương đơn thuần.”
“Có một năm thiếp bị lên sởi mà mẫu thân gọi tất cả ngự y
trong cung đến. Rõ ràng là bệnh chẳng phải nặng gì nhưng bà lại lo lắng đến như
vậy. Có một năm…”
“Năm thiếp gả cho người, mẫu thân đưa thiếp lên xe, trong
lòng lưu luyến nhưng lại cười rất vui vẻ… Có một năm, thiếp thích một con búp
bê nhưng mẹ không mua được, thiếp đã không hiểu lại còn khóc lóc…”
“Kiều Kiều?” Có người lắc nhẹ vai nàng, giọng nói thật kỳ lạ.
Cuối cùng thì con búp bê vẫn xuất hiện trên đầu giường của
nàng. Nàng từ từ ngẩng đầu lên, trông thấy ánh mắt của y có vẻ gì đó khá kỳ lạ
nhưng ánh nến quá mờ nên nhìn không rõ lắm.
Lưu Triệt than một tiếng, nói: “Nếu Kiều Kiều muốn khóc thì
cứ khóc đi.”
Từng giọt, từng giọt nước mắt ứa ra, lăn trên gương mặt rồi
rơi xuống. Dần dà lệ nhòa gương mặt tựa như nàng đang đi giữa trời mưa tầm tã.
Những người mà nàng gọi là mẹ ở trong vòng trời đất này đều đã mất.
Theo lễ nghi cổ đại, cha mẹ qua đời, con gái đã xuất giá phải
thủ hiếu nửa tháng. Trần A Kiều ở miết trong cung Trường Môn suốt nửa tháng,
khi trở ra thì gió Nam tháng Năm đã thổi tới mang theo hơi nóng hây hẩy. Tháng
Năm, lúc tin quân Hán lần đầu tiên thất trận ở biên cương được báo về đến thành
Trường An thì Nam Cung trưởng công chúa đang nằm trong lòng phu quân Liễu Duệ của
nàng tươi cười nhắm mắt. Chỉ là lần này đã vĩnh viễn không thể mở ra.
Lưu Triệt nhận được tin, cầm nguyên cây bút ngồi lặng lẽ, nước
mực theo thân bút chảy tong tóc xuống trang giấy hoa tiên trắng như tuyết,
loang ra nhòe nhoẹt. Dương Đắc Ý nhìn thấy kinh hãi, khuyên nhủ, “Mong bệ hạ
nén bi thương.”
“Nén bi thương?” Lưu Triệt chậm rãi nói, “Không, trẫm cũng
không bi ai.”
Ít nhất không bi ai như hai lần trước đây. Người vừa mất là
tỷ tỷ của y, tỷ tỷ cùng cha cùng mẹ, thuở nhỏ yêu thương y, đến lúc lớn lại vì
y mà ôm lấy tủi nhục đi sang Hung Nô kết hôn để cầu hòa. Khi đó, y còn cho là cả
đời này sẽ không gặp lại được tỷ tỷ. Nhưng nếu như trời cao đã nguyện ý thành
toàn cho tỷ đệ bọn họ đoàn viên, tại sao không ban cho tỷ tỷ thêm ít năm tuổi
thọ chứ?
“Ngươi có biết”, y không xoay người lại, hỏi, “Hoàng tỷ của
trẫm năm nay bao nhiêu tuổi không?”
Dương Đắc Ý sợ mất mật không dám đáp lời.
“Hoàng tỷ chỉ lớn hơn trẫm có bốn tuổi.”
Tính ra cũng chỉ lớn hơn A Kiều hai tuổi. Sinh mạng còn trẻ
như vậy mà lại bị bão cát của đại mạc vùi dập làm cho héo tàn quá sớm. Vậy A Kiều
thì sao?
A Kiều cũng đã từng bị vùi dập, A Kiều cũng rất yếu ớt. Bây
giờ thân thể nàng lạnh giá, dễ mệt, chỉ cần dính phải một cơn gió lạnh sẽ bị sốt
cao không ngừng.
A Kiều yếu ớt như vậy, có khi nào đến một giai đoạn nào đó
trong cuộc đời sẽ buông tay ra đi không thể ở bên cạnh y nữa không? Những người
mà y coi trọng trong cuộc đời đều lần lượt ra đi, cho tới giờ, bên cạnh cũng chỉ
còn có một mình A Kiều. Trong lòng y đột nhiên dâng lên cảm giác nôn nao khó tả,
đến khi nhìn thấy bóng dáng giai nhân quen thuộc mới dần trấn tĩnh lại.
Thân thể A Kiều