
y thế nào rồi?”
“Vẫn thế thôi.” Trần Việt khẽ thở dài nói, “Bệ hạ đích thân
đến thăm, giờ đang ở cùng nương nương.”
“Vâng.” Trần Hi đáp, nghĩ tới những lời mọi người đang đồn đại
thì cảm thấy hơi tức cười. “Vậy là bệ hạ vẫn còn sủng ái cô cô lắm.”
Trần Mạn ở trong lòng hắn bỗng ngẩng đầu lên, tư lự hồi lâu
rồi cuối cùng bật hỏi, “Nếu như thế thì tại sao bệ hạ lại hạ lệnh trách phạt mấy
thúc thúc bá bá nhà ta?” Dù nó còn bé nhưng cũng nghe được một số điều bên
ngoài xì xào.
“Bởi vì”, Trần Hi liếc nhìn phụ thân rồi trả lời nghiêm túc,
“Bệ hạ nguyện ý sủng ái là cô cô chứ không phải là Trần gia.”
Trần A Kiều là người của Trần gia nhưng Trần A Kiều không phải
là Trần gia. Lưu Triệt có thể ân sủng, có thể yêu thương một mình Trần A Kiều
chứ y không nguyện ý thấy lại cảnh ngoại thích Trần gia độc bá. Thế nên y cố
tình phá tan khí thế của Trần gia. Người y sủng ái chỉ có A Kiều, nhiều nhất là
thêm mẫu thân và các con của A Kiều, vì ít nhất đó cũng là cô cô và con cái của
y. Còn những người khác của Trần gia, bao gồm cả Đường Ấp hầu Trần Việt, thì y
cũng chẳng muốn bảo vệ, nếu Trần Việt mà phạm tội thì e rằng y cũng trừng phạt
không chút lưu tình. Còn cô cô, chỉ cần Trần gia được bình an thì cô cô cũng
không để tâm đến việc bệ hạ trách phạt con cháu Trần gia. Có lẽ, trong mắt cô cô,
con cháu Trần gia có bị quản thúc thêm một chút thì ngược lại càng có thể có tiền
đồ.
Trần A Kiều độc chiếm ân sủng của thánh thượng là cơ duyên
nhưng cũng là tổn thương nặng nề đối với Trần gia. Vì có cô cô nên Trần gia nhất
định bị mang tiếng là ngoại thích. Hơn nữa, khi không có thế gia ngoại thích
khác cạnh tranh thì càng phải cẩn thận từng li từng tí, không thể bước nhầm để
người khác hiềm nghi. Hắn cũng phải suy nghĩ rất nhiều năm mới thông suốt những
điều này. Cho nên hắn nghĩ rằng việc cuối cùng mà nãi nãi phó thác cho bệ hạ chắc
chắn chỉ có cô cô chứ sẽ không có Trần gia. Trần gia quật khởi không phải dựa
vào ân sủng của Hoàng phi hay Hoàng hậu mà là dựa vào chính mình. Đến cuối cùng
thì phủ Đường Ấp hầu hiển hách suốt trăm năm nhưng chẳng qua cũng chỉ có ba người
sáng suốt mà thôi.
Nửa đầu năm Nguyên Đỉnh thứ năm, Lưu Triệt bận việc chính sự,
quân sự nên dù nghe nói Trưởng công chúa Quản Đào càng ngày càng yếu nhưng cũng
chỉ tới thăm được có một lần. Cuối tháng Tư, ngự y tới bẩm báo rằng bà chỉ còn
sống thêm được vài ngày nữa. Bậc trưởng bối năm xưa đang từng bước từng bước đi
tới điểm tận cùng của sinh mệnh. Lưu Triệt cảm nhận thấy trong buổi đầu mùa hạ
tươi xanh mát mắt bừng bừng sức sống vẫn có một tia bi ai đến tận xương cốt.
Song y không rảnh bận tâm đến bi ai của mình vì biết rằng A Kiều lúc này còn
đau thương hơn nhiều.
Phủ Đường Ấp hầu vào cung báo tang thì sắc trời đã muộn, y
đang vùi đầu xử lý công việc, nghe vậy liền lặng người đi. “Bệ hạ”, Dương Đắc Ý
lấy hết can đảm bước lên, khẽ nói, “Trần nương nương còn đang ở Hầu phủ chưa hồi
cung.”
Y vội vã xuất cung, tới phủ Đường Ấp hầu thì đã vào đêm. Hầu
phủ ngày xưa cẩm tú phồn hoa, hôm nay treo đầy trướng trắng.
“Bệ hạ”, Đường Ấp hầu Trần Việt dập đầu nghênh giá. Ập vào mắt
Lưu Triệt là một nhà toàn những người mặc đồ tang.
Người đến người đi trước linh cữu của cô cô, y nhìn thoáng
qua một vòng rồi hỏi. “A Kiều đâu?”
Y hỏi như vậy thì Trần Việt cũng không thấy bất ngờ, bình thản
đáp. “Nương nương quá đỗi đau thương, thần sợ nương nương bị tổn thương thân thể
nên sai tỳ nữ đưa người về lầu Mạt Vân nghỉ ngơi rồi.”
Đi trên hành lang dài dằng dặc dẫn từ phủ Đường Ấp hầu nhìn
trở về thì thấy lầu Mạt Vân xa xa hoàn toàn yên ắng, không đèn không nến cứ tựa
như chưa từng có một ai ở đó. Thị nữ đứng canh ngoài lầu mang vẻ mặt lo âu, thấy
ngự giá đến liền vội vàng quỳ gối. Lục Y thở một hơi thật dài, vội vàng bẩm, “Bệ
hạ, nương nương trở về đây rồi thì liền nói rằng muốn ở một mình yên tĩnh, bảo
tất chúng nô tỳ ra ngoài.”
Cô đứng bên ngoài gọi rất nhiều lần nhưng không nghe thấy tiếng
trả lời. Sự tĩnh mịch bên trong lầu Mạt Vân thật khiến cho lòng người sợ hãi.
Lưu Triệt gật đầu tỏ ý bảo đã biết, đón lấy chiếc đèn lồng Dương Đắc Ý chuyển
sang, đẩy cửa bước vào. Ánh đèn chập chờn chiếu lên tường một chiếc bóng âm u.
Y gọi khẽ, “Kiều Kiều.”
Y nhìn qua một lượt, thấy trên giường, cạnh án đều không có
bóng dáng quen thuộc. Y đảo một vòng quanh phòng mới thấy A Kiều ôm đầu gối, ngồi
trong góc. Y thở dài một tiếng, bao nhiêu năm đã qua rồi mà nàng vẫn không bỏ
được thói quen này. Năm xưa, tổ mẫu của y cũng là ngoại tổ mẫu của nàng là Đậu
thái hoàng thái hậu qua đời. Khi đó nàng còn là hoàng hậu của y, y cũng phải
tìm thật lâu khắp trong cung Vị Ương, đến điện Tiêu Phòng không có, đến cung
Trường Nhạc cũng không có, cuối cùng phải tìm tới ngọn giả sơn mà hai người gặp
nhau hồi nhỏ thì mới thấy.
“Kiều Kiều”, y ôm nàng vào lòng, qua ánh đền lồng yếu ớt chỉ
thấy khuôn mặt nàng trống rỗng. Sau khi nghe y gọi vài lần thì đôi mắt nàng mới
có chút linh động, ngẩng đầu nhìn y, một lát sau mới ngập ngừng gọi, “Triệt
Nhi?”