
iều ngẩng đầu lên, đáp cho có lệ, “Thiếp đang suy nghĩ rằng
nếu Thái hậu trên trời có linh thiêng, nhìn thấy ngày hôm nay sẽ rất vui vẻ.”
Lưu Triệt nghe nhắc tới mẫu thân thì trầm lại, khẽ nói, “Chắc
là vậy!”
Thật ra thì A Kiều đang nghĩ về những lời vừa rồi Lưu Đàm
nói với nàng ở tân phòng, “A Kiều, cho dù quá khứ có như thế nào thì con người
luôn luôn hướng về phía trước.” Lúc đó, Lưu Đàm còn đang mang chiếc khăn chùm đầu
màu đỏ, nhẹ nhàng nói, “Hay nói cách khác là con người chưa từng phải chịu khổ
đau thì sẽ không cảm nhận được hạnh phúc mới. Liễu Duệ nói với ta như vậy, ta
cũng muốn nói cho muội biết.” Sau đó Liễu Duệ bước vào tân phòng, vén chiếc
khăn trùm đầu để lộ nụ cười như hoa nở của tân nương.
A Kiều thở dài, nép vào trong lòng Lưu Triệt. Đàm tỷ, có lẽ
nói đúng. Thế nhưng người hôm nay gối ấp vai kề với tỷ lại không phải là người
ngày xưa làm thương tổn tỷ. Đến hôm nay thì nàng có thể tin rằng giữa nàng và
Lưu Triệt đã có lúc yêu nhau nhưng mà phần tình yêu này pha tạp quá nhiều nên
đã mất đi ý nghĩa vốn có của chữ yêu, không thấy được hạnh phúc ở chỗ nào. Thật
ra, nếu nàng chịu giả vờ ngốc nghếch thì bây giờ vẫn có thể miễn cưỡng giành được
hết ân sủng, làm ra vẻ như mình rất hạnh phúc. Nhưng nàng không làm được. Nàng
luôn tỉnh táo đứng một bên quan sát xem con người ở bên cạnh mình kia sẽ trở mặt
lúc nào. Nàng cũng không hiểu vì sao dường như cứ có một nhận định từ trong tiềm
thức rằng cuối cùng sẽ có một ngày như vậy. Vào đêm trước ngày đó, nàng sẽ mỉm
cười nói rằng mình đã sớm biết.
Người ta nói con chim đã một lần bị tên bắn thì mãi sợ cành
cong. Thật sự nếu đã không yêu thì có cố hết sức cũng không thể khiến bản thân
tin tưởng vào tình yêu. Thời gian như nước nhẹ trôi, có thể hòa tan mọi đớn
đau, nhưng làm sao có thể khiến cho một tâm hồn từng bị tổn thương lại không một
chút nào đề phòng con người trước đây đã làm mình đau đớn?
Rất nhiều năm sau, Công chúa trưởng Nam Cung khi nằm liệt
trên giường bệnh vẫn còn nắm tay nàng luyến tiếc. “Tỷ đã nghĩ rồi, nếu gặp
chàng sớm mấy năm thì không biết liệu có thể khiến cho chàng được hạnh phúc
hơn?”
A Kiều lại nghĩ, chắc Liễu Duệ đã có được hạnh phúc, dù hơi
muộn màng, còn nếu đã vô duyên thì dù gặp đúng người nhưng lại sai lầm về thời
gian thì cũng để lỡ nhau. Sớm hơn mấy năm, Lưu Đàm còn là công chúa Đại Hán được
tôn sùng, nuông chiều từ bé, còn Liễu Duệ chỉ là một kẻ bình dân, gặp gỡ cũng
chỉ là thoáng qua, có lẽ khi người thiếu nữ ngồi trong xe dạo phố vén rèm sẽ liếc
nhìn hững hờ rồi bỏ lại sau lưng.
Bình phong nến tỏa sắc thu vàng
Phất phới quạt mềm đóm lượn sang
Đêm xuống khung trời như nước biếc
Ngắm sao Chức Nữ gặp Ngưu Lang.
[1'> Lâu thuyền: Thuyền chiến có nhiều tầng, dùng làm thuyền
chỉ huy, chở quân, chuyển lương. Các lầu cho phép quan sát được xa, có thể phát
huy tầm bắn của cung, nỏ và thường được làm ở phía lái.
Mùa thu năm Nguyên Thú thứ hai, thiền vu Hung Nô tức giận vì
thất bại ở phía tây nên muốn giết Hồn Tà vương và Hưu Đồ vương. Hai vương sợ
hãi, thương lượng hàng Hán. Hưu Đồ vương nửa đường hối hận, Hồn Tà vương liền
giết chết, hợp hai bộ lạc lên tới hơn bốn vạn người quy hàng. Năm nước chư hầu
tiếp nạp số người này, từ đó nhà Hán đoạt được đất Hà Gian, chia cắt con đường
phía tây của Hung Nô. Cùng quy thuận nhà Hán, còn có con trai của Hưu Đồ vương
là Kim Nhật Đan và mẫu thân gã là Át thị, đệ đệ là Luân thì không làm quan mà
được thu nhận vào chăn ngựa cho hoàng cung, tuổi vừa mười bốn. Không có ai lường
trước được người thiếu niên Hung Nô lúc này còn tầm thường nhưng về sau lại trở
thành đại thần một phương của triều đình Đại Hán.
Hoắc Khứ Bệnh xử lý chuyện Hồn Tà vương hàng Hán xong thì
vinh quy Trường An. Hoàng đế khen ngợi công lớn, phong thưởng rất nhiều. Hoắc
Khứ Bệnh đã hai mươi tuổi, mẫu thân Vệ Thiếu Nhi muốn lo chuyện hôn nhân cho hắn
nên cùng Vệ hoàng hậu lựa chọn ra ba thiếu nữ của ba gia đình quyền quý hiển
hách nhất Trường An, đắn đo cân nhắc nhiều lần. Điện Tuyên Thất đánh tiếng rằng
Hoàng đế định xây một tòa phủ đệ ở thành Trường An cho Hoắc Khứ Bệnh, Hoắc Khứ
Bệnh không nhận, nói, “Chưa diệt xong Hung Nô thì chưa nhận nhà.”
Hoàng thượng nghe vậy cười một tiếng, khen có khí phách rồi
thôi không nhắc đến việc đó nữa, còn Vệ Thiếu Nhi thì ngạc nhiên mãi, khổ sở mà
chẳng thể làm gì.
Đầu năm Nguyên Thú thứ ba, điện Thanh Lương báo tin Tiệp dư
Vương Thấm Hinh ốm chết. Trong điện Tiêu Phòng, Vệ Tử Phu sững sờ một hồi lâu mới
nói, “Biết rồi.” Trong cung Vị Ương, một phi tần thất sủng chết đi thì cũng chỉ
như một giọt mưa rơi vào sông Vị Thủy, chẳng để lại dấu vết gì. Vệ Tử Phu có cảm
giác mèo khóc chuột, bảo, “Dù thế nào thì vẫn phải báo cho bệ hạ một tiếng.”
Ý chỉ của Lưu Triệt truyền về khá lạnh lùng, “Giao Tam hoàng
tử Lưu Hoành cho Hình khinh nga nuôi dưỡng.”
Tam hoàng tử Lưu Hoành năm đó chưa đầy bốn tuổi, đang bi bô
học nói. Phi tần có cấp bậc hơi cao một chút trong cung Vị Ương chỉ có Hình Nhược
chưa sinh con, giao cho nàng ta nuôi dưỡ