
àng tỷ đã trở về thì trẫm nhất định
phải bù đắp cho tỷ ấy. Trẫm đã nghĩ rồi, Đàm tỷ không có tình cảm thật sự với
đám người Hung Nô kia nên chi bằng chọn cho tỷ ấy một mối lương duyên. Đó chính
là một cách tốt để trấn an tỷ tỷ.”
“Ồ? Cũng tốt”, A Kiều tự dưng không yên lòng hỏi, “Bệ hạ thấy
có người vừa ý rồi à?”
Lưu Triệt nhìn nàng bằng ánh mắt thăm dò rồi đáp rành rọt từng
tiếng một, “Trường Tín hầu.”
“Sư huynh?”, A Kiều thốt lên, hơi kinh ngạc.
“Không sai”, Lưu Triệt khép mắt, giấu đi suy nghĩ, “Đàm tỷ
là do Trường Tín hầu cứu, không ai so sánh được.”
“Nhưng”, A Kiều nhướng mày nhìn y, nghi ngờ hỏi, “không phải
là Bình Dương trưởng công chúa đã có ý…”
Lưu Triệt than khẽ, “Vốn trẫm cũng có lòng cho Tịnh tỷ
nhưng… cũng chỉ có thể để tỷ ấy nhường bước thôi.” Dĩ nhiên là A Kiều có cảm
tình hơn với Lưu Đàm so với Bình Dương trưởng công chúa đầy tính toán. Chỉ là,
một đoạn nhân duyên kết hợp tùy tiện như thế thì sẽ mang tới hạnh phúc được
chăng? Liễu Duệ, nàng nhíu mày, bản thân Liễu Duệ có đồng ý hay không chứ?
Chiến dịch Hà Tây lần thứ hai lại đại thắng, Lưu Triệt cao hứng,
truyền lệnh xuống dưới mang rượu và thức ăn ngon đến tiền tuyến khao thưởng
Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh.
Một hôm Lưu Triệt vừa từ điện Tất Đường trở về đến cửa điện
thì nghe thấy giọng nói trong trẻo quen thuộc của Trần A Kiều, “Bệ hạ sủng ái
Hoắc Khứ Bệnh, ban thưởng cho cả rượu Đào Hoa Trang ngon nổi tiếng Hoài Nam. Hoắc
ca ca của con dẫn quân trở về đến gần Trương Dịch thì gặp đội quân hộ tống phần
thưởng của ngự giá. Hoắc Khứ Bệnh đúng là vô cùng hào sảng, bảo rằng, ‘Rượu
ngon tuy nhiều nhưng vẫn không đủ cho ba quân tướng sĩ cùng được hưởng một chén
hoàng ân của bệ hạ’. Nói rồi truyền lệnh trút cả ba xe lớn rượu ngon xuống sông
rồi cùng ba quân tướng sĩ uống chung nước sông. Các tướng sĩ bội phục cảm kích,
về sau nơi đó liền được gọi là sông rượu.”
Lưu Sơ tưởng tượng ra quang cảnh lúc ấy thì rất ngưỡng mộ,
“Hoắc ca ca đúng là vô cùng lợi hại phải không?”
Trần A Kiều gật đầu, “Tất nhiên rồi.”
“Kiều Kiều có vẻ cũng rất thích Khứ Bệnh nhỉ”, Lưu Triệt chắp
tay bước vào điện, điềm đạm nhận xét.
“Phụ hoàng”, Lưu Sơ ngẩng đầu lên, nhìn thấy y liền nhanh nhảu
hành lễ.
Lưu Triệt mỉm cười xoa xoa đầu con gái, “Mạch Nhi chắc còn
đang học, Sơ Nhi tìm ca ca đi.”
A Kiều đợi Lưu Sơ đi xa rồi mới mỉm cười nói, “Tất nhiên, Hoắc
Khứ Bệnh chiến đấu mấy trận đều đại thắng, thật đáng gọi là anh hùng.”
Ánh mắt Lưu Triệt tức thì trở nên sâu thẳm, bảo nàng, “Trẫm
cho là… lòng dạ Kiều Kiều càng ngày càng rộng rãi, vậy nàng thấy Vệ Thanh thế
nào?”
A Kiều nhướng mày nhìn y, nghiêm mặt đáp, “Lòng dạ A Kiều chẳng
phải rộng rãi gì, A Kiều thấy Hoắc Khứ Bệnh là được bởi vì Hoắc Khứ Bệnh tính
tình quyết đoán, một lòng chiến đấu không bè phái. Đại tướng quân tất nhiên
cũng được coi là anh hùng nhưng A Kiều lại thấy trước hết đó là đệ đệ của Vệ Tử
Phu, vì vậy không thể nào tôn kính hắn như một người anh hùng được.”
“Kiều Kiều cũng thẳng thắn lắm”, Lưu Triệt ngạc nhiên.
“Bởi vì có đôi khi sự thẳng thắn còn tốt hơn là dùng tâm cơ
rất nhiều”, A Kiều chớp mắt, giọng điềm tĩnh.
Đến tháng Tám thì hết nóng bức, tiết trời đầu thu trở nên
trong lành mát dịu, Lưu Triệt quyết định quay về Trường An. Trần A Kiều ngồi
trong long xa thở dài, so với cung Vị Ương dối gian lừa gạt thì cung Cam Tuyền
thanh tịnh hơn nhiều. Nhưng trong thiên hạ có buổi tiệc nào là không tàn, cho
dù trong lòng có suy nghĩ như thế nào thì long xa vẫn một mạch chạy về hướng
Trường An.
Ngày thứ ba kể từ khi trở về cung Trường Môn, Trần hoàng hậu
hạ lệnh tuyên Trường Tín hầu Liễu Duệ tiến cung Trường Môn gặp mặt.
“A Kiều quen biết thế nào với Trường Tín hầu Liễu Duệ?” Khi
còn ở cung Cam Tuyền, Công chúa trưởng Nam Cung đã từng hỏi A Kiều như vậy.
A Kiều tất nhiên là không thể nói sự thật, tùy tiện nghĩ ra
một câu chuyện, “Năm xưa A Kiều lưu lạc ở bên ngoài, nhờ cơ duyên được Trường
Tín hầu cứu nên cảm ân đức mà kết làm huynh muội.”
Lưu Đàm thở dài đánh sượt một tiếng, “Dù sao A Kiều cũng có
duyên phúc.”
“Ta biết ý của bệ hạ”, Lưu Đàm hơi nghiêng người ngắm nghía
dãy núi Cam Tuyền trùng trùng điệp điệp bên ngoài cửa sổ, tiếp tục tâm sự, “Ta
cũng cảm động trước tình cảm của bệ hạ đối với ta. Nhưng Lưu Đàm này hoa tàn liễu
úa nên thật sự không muốn nói tới chuyện thành thân nữa và cũng không muốn gây
trở ngại cho Liễu hầu gia.”
Lục Y đứng hầu phía sau trông thấy bóng Trường Tín hầu theo
nội thị đằng xa đi tới bèn khom người nhắc khẽ, “Nương nương, Trường Tín hầu đến.”
A Kiều bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt ngày càng trầm tĩnh của Liễu
Duệ.
“Thần Liễu Duệ”, hắn cúi người ở dưới đình bái chào, “tham
kiến Trần nương nương.”
Trần A Kiều cười nhẹ, “Sư huynh, miễn lễ!”
Liễu Duệ liền đứng dậy, ngồi xuống phía đối diện rồi mỉm cười
hỏi, “Hôm nay nương nương gọi vi thần tới không biết có chuyện gì dặn bảo?”
A Kiều để mọi người lui ra, chỉ giữ lại một mình Lục Y hầu hạ
ở bên cạnh rồi hỏi: “Trường Tín hầu năm nay cũng không còn í