
c?”
“Phụ hoàng sẽ không để ý đâu, người chiều con nhất mà”, Lưu
Sơ hồn nhiên đáp.
A Kiều thất thần, thì ra Lưu Sơ đã vô tình thực sự đón nhận
thân phận đứa con gái được phụ hoàng thương yêu nhất. Sơ Nhi đã như vậy thì Mạch
Nhi có thể kiên trì bao lâu? Nàng có thể kiên trì bao lâu? Nàng giao đồ ăn cho
thị tòng, bảo đưa đến điện Tất Đường rồi quay sang dỗ dành, “Ngày mai sẽ làm nữa
cho con ăn.”
Lưu Sơ mất hứng, kéo tay Lưu Mạch, “Cũng không phải là khó lắm,
tự muội làm không được sao?”
Đến chiều tối, có lẽ vì ăn quá nhiều nước đá nên Lưu Sơ bị
tiêu chảy. A Kiều vừa bực mình vừa buồn cười, xách tai mắng cho cô bé một trận,
sau đó bắt mạch kê đơn, sắc thuốc, theo sát cho đến lúc con gái uống xong mới
yên tâm.
“Mạch Nhi, sao con không chịu để mắt trông coi muội muội của
mình”, nàng quay đầu lại, nhẹ giọng nói với Lưu Mạch.
“Ca ca cũng ăn không ít đâu”, Lưu Sơ nằm bẹp trên giường,
bĩu môi nhăn nhó, “nhưng chỉ có con gặp chuyện không may.”
Vất vả một phen rồi cũng tới lúc trời tối, thọ yến sắp bắt đầu,
lúc A Kiều về đến điện Tuyền Ngâm thì Lưu Triệt đã có mặt, đương nhiên y đã
nghe nói về chuyện của Lưu Sơ nên vừa nhìn thấy nàng đã mím môi hỏi, “Sơ Nhi khỏe
chưa?”
“Chắc nghỉ ngơi một chút sẽ không sao”, nàng trả lời. Lưu
Triệt gật đầu, hai người thay xiêm áo rồi y khoác tay A Kiều vào yến tiệc.
“Đúng rồi”, Lưu Triệt như vừa chợt nhớ ra, nghiêng người khẽ
nói bên tai nàng, “Trẫm rất vui vì lễ thọ của Kiều Kiều.”
Triều thần dưới điện nhìn cử chỉ cực kỳ thân mật của Hoàng
thượng cùng Trần nương nương, ai nấy đều ngầm phỏng đoán, Lưu Triệt cất tiếng
ra lệnh, “Bắt đầu đi!”
Các món ngon liên tiếp được đưa lên, có cả ca múa. A Kiều vẫn
lo cho Lưu Sơ nên không còn lòng dạ nào để xem, đợi thêm một lát rồi xin phép
cáo lui trước. Nàng về đến điện Dương A thì Lưu Sơ đã gần như khỏi hẳn, nhìn mẫu
thân bằng ánh mắt lấp lánh đầy sức sống, “Mẫu thân”, cô bé hỏi vẻ mơ màng, “Đêm
thất tịch là lúc chim ô thước bắc cầu ở trên sông Ngân cho Ngưu Lang và Chức Nữ
gặp mặt nhau có phải không ạ?”
A Kiều gật đầu, ngẩng nhìn lên bầu trời, giọng thoảng chút
hoài niệm, “Mẫu thân hồi nhỏ đã từng nghe nói rằng đứng bên giếng nước có cây
nho vào đêm Thất tịch thì có thể nhìn thấy Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau.”
Lưu Sơ sáng mắt, “Mẫu thân, con nhớ sau điện Dương A có một
cái giếng.”
Mấy mẹ con dẫn cung nhân ra bên ngoài điện, ngồi dưới giàn
nho mát mẻ nhìn lên trời cao. Trời miền núi sáng trong, một dải sáng màu trắng
nhạt vắt qua phía chân trời, chính là dòng Ngân Hà. Lưu Sơ mở to mắt nhìn một
lát rồi thất vọng, “Sao con không thấy Ngưu Lang Chức Nữ?”
“Đó chỉ là truyền thuyết mà thôi”, Lưu Mạch thản nhiên nói.
Lưu Sơ chun mũi, “Ca ca xấu, làm muội mất hết cả hứng thú.”
“Đêm xuống khung trời như nước biếc
Ngắm sao Chức Nữ gặp Ngưu Lang.”[1'>
[1'> Trích bài Thu tịch của Đỗ Mục.
“Mẫu thân!” Lưu Sơ dần díp mắt, gà gật nói, “Người nhìn kìa,
Ngưu Lang Chức Nữ cũng giống như chúng ta. Phụ hoàng là Ngưu Lang, mẫu thân là
Chức Nữ, ca ca và con chính là hai đứa bé tý hon, không gặp được cha mẹ sẽ
khóc.” A Kiều nghe vậy thấy lòng trĩu nặng, quay sang nhìn Lưu Mạch lại thấy
con trai cúi đầu, lần đầu tiên tránh ánh mắt của nàng. Mỗi người đều cảm giác y
như gần như xa ở ngay bên cạnh mình. Ngưu Lang Chức Nữ có thể giữ gìn được tình
cảm ngàn năm vì họ yêu nhau, còn nàng và Lưu Triệt thì có gì? Nếu cứ ràng buộc
với nhau để rồi chán ghét và lãng quên thì chi bằng lúc đầu đừng chờ đợi, lưu lại
trong lòng đối phương quãng thời gian tươi đẹp nhất.
Từ trên hành lang rất xa có mấy ngọn đèn lồng lấp loáng chiếu
sáng hình bóng một người đứng giữa đang nhìn sang.
“Mọi người ở đây làm gì thế?”, Lưu Triệt vui vẻ hỏi.
A Kiều đưa tay làm hiệu đừng lên tiếng, khe khẽ đáp, “Tảo Tảo
ngủ rồi.”
Lưu Triệt khom người xuống, thấy Lưu Sơ đang nằm dựa trên ghế,
nhịp thở đều đều, quả nhiên đã ngủ say, nụ cười còn vương trên gương mặt hồng
hào. Y vỗ tay, nhẹ giọng ra lệnh, “Đưa Công chúa Duyệt Trữ trở về điện Dương
A.”
“Dạ.” Cung nhân phía sau lên tiếng đáp rồi một nội thị bước
lên cõng Lưu Sơ rón rén bước đi.
“Phụ hoàng, mẫu thân”, Lưu Mạch tinh ý hành lễ, nói, “Mạch
Nhi cũng về ngủ đây.”
Lưu Triệt gật đầu, mỉm cười nhìn con trai đi xa rồi mới quay
sang hỏi A Kiều, “Giống nho mới truyền từ Tây Vực được mấy năm nay, tại sao Kiều
Kiều lại nghe nói về truyền thuyết ở dưới giàn nho sẽ nhìn thấy Ngưu Lang và Chức
Nữ gặp nhau?”
A Kiều cúi đầu, cười tủm tỉm, “Chẳng qua nói cho vui để trêu
Tảo Tảo thôi.”
Trăng thượng huyền cong cong quyến rũ treo cao giữa bầu trời,
càng về khuya càng sáng. Lưu Triệt ôm eo A Kiều trở về điện, nhẹ giọng, “Hôm
nay Đàm tỷ nói với trẫm rằng khi nào về Trường An thì sẽ xin được tới Dương
Lăng coi sóc phần mộ cho phụ hoàng và mẫu hậu.”
A Kiều cảm khái, “Cuộc đời Đàm tỷ long đong, chịu nhiều đau
khổ nên lòng dần nguội lạnh, rất khó nghe theo những lời khuyên giải bình thường.”
“Trẫm cũng cảm thấy như vậy”, Lưu Triệt nói vẻ nặng nề, “Trẫm
và mẫu hậu mắc nợ Đàm tỷ rất nhiều, hôm nay ho