
h mắt y lướt qua dấu vết sinh nở hình cánh hoa
bên đùi A Kiều, dừng ở nốt chu sa màu sắc thâm nâu trên ngực nàng.
Cùng là thân thể ấy, cũng nhạy cảm như vậy, do xa cách quá lâu sao?
Quen thuộc đến thế mà lại mang theo một thoáng xa lạ, phảng phất
trong thân thể nàng có một linh hồn khác đang cư ngụ. Nhìn nàng, từ
quật cường trong khoảnh khắc trở nên mênh mang, từ cứng đờ trong
khoảnh khắc trở nên mềm mại, vẻ băng lạnh nơi đáy mắt bị y dần hòa
tan thành một miền quyến rũ mê muội. Vào khoảnh khắc này, A Kiều mỹ
lệ đến mức khiến ai cũng phải thốt lên kinh ngạc.
Còn y, có thể lưu lại vẻ mỹ lệ đó được bao lâu?
Mồ hôi từng giọt từng giọt từ trên trán nhỏ xuống
khiến y dần tỉnh táo. Lưu Triệt mệt mỏi ôm lấy vòng eo A Kiều gọi
khẽ, “Kiều Kiều!”
A Kiều xoay người đi, đứng dậy mặc lại y phục. Ánh
mắt Lưu Triệt cứ từng chút từng chút một lạnh đi, “Kiều Kiều!” Dưới
ánh nến, đôi chân thon dài của A Kiều ánh lên nõn nà, mê hoặc lòng
người.
“Hoàng thượng đã có thứ mình muốn, chắc trở về
cung Vị Ương được rồi.”
Ánh nến nhảy nhót in lên vành mi cong vút của nàng
một vầng sáng mờ ảo quyến rũ nhưng Lưu Triệt không chú ý. “Kiều
Kiều nghĩ như vậy sao?”, y sẵng giọng có vẻ không vui. A Kiều vẫn đang
vùi sâu vào cảm giác tự chán ghét bản thân nên không hề để ý, cúi
đầu quay đi, tư thế quật cường.
Lưu Triệt không giận mà cười gằn, “Được, được lắm.”
Y đứng dậy, hô gọi, “Người đâu.”
Nội thị đứng hầu ngoài mành nơm nớp đi vào mặc lại
y phục cho Lưu Triệt, vì quá sợ hãi nên động tác luống cuống. Lưu
Triệt nhướng mày, muốn xả giận nhưng liếc thấy A Kiều lại gắng
gượng nén xuống.
“Bãi giá trở về điện Tuyên Thất”, Lưu Triệt buông
thõng một câu rồi đi thẳng ra khỏi điện Bát Nhã, không quay đầu lại.
Bức rèm che không ngừng rung động, Trần A Kiều quay
người bỏ vào trong, nghe thấy những tiếng huyên náo ở bên ngoài rèm,
cung nữ, nội thị đồng loạt, luôn miệng bái chào. Lưu Triệt dừng
bước, nhìn một cung nữ đang quỳ lạy ở gần nhất. Cung nữ này mặc bộ
y phục màu xanh, có thân hình khá thon thả trông rất dịu dàng đáng
yêu, khuôn mặt cúi thấp nên không thấy được dung nhan, chỉ có chiếc trâm
cài bên tóc mai đang đung đưa.
“Ngươi tên gì?” Y hỏi giọng lạnh nhạt.
Giai La sợ hãi nhưng cũng kịp phản ứng, vội vàng
ngẩng đầu lên đáp, “Nô tỳ tên là Giai La.”
Trời đã dần dần sáng rõ, hơn nữa nội thị cũng đã
thắp đèn khắp chung quanh. Lưu Triệt động lòng, ngắm nhìn gương mặt
khá là xinh đẹp của Giai La rồi buông thõng, “Đi theo trẫm.” Nói xong,
y không dừng lại, bước luôn lên ngự liễn.
Giai La lập tức cảm thấy rất nhiều ánh mắt dồn lên
người mình, kinh ngạc có, ghen tị có, khinh thường cũng có. Trong
lòng cô vui mừng đến mức không tin nổi nhưng vẫn thầm e dè tự hỏi, lo
lắng về tương lai, cứ quỳ mãi ở đó không biết phải làm thế nào.
“Giai La cô nương”, Dương Đắc Ý đã đi theo sau ngự liễn
thấy thế bèn quay đầu lại cười, giục: “Còn không đi theo ư.”
“Nương nương!” Khi Lục Y vén rèm đi vào thì ngự liễn
đã đi xa, cô bồn chồn lo lắng hỏi, “Nương nương vì sao cứ phải chọc
giận Hoàng thượng chứ?”
A Kiều mím môi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết đã
ngừng rơi, ánh ban mai le lói phía đằng đông hòa với ánh tuyết làm
cho không gian sáng hơn so với ngày thường. Nàng định ngồi xuống nhưng
lại cảm thấy toàn thân đau nhức, cúi đầu nhìn thì thấy những vết
hôn lộ ra ở trên tay, chân, cảm thấy buồn bực, khẽ gắt gỏng, “Mang
bồn nước nóng vào đây.”
Lục Y nhìn nàng thật lâu, không dám cãi lời, đành
khom người đáp, “Dạ!”
Tại điện Phi Sương, Lý Chỉ sáng ra vừa thức dậy thì
đã nghe được những tin tức về cung Trường Môn đêm qua.
“Người thị nữ đó sáng nay đã được Hoàng thượng ban
chỉ phong làm tiệp dư rồi. Dương công công đã nói với bên ngoài là
Hoàng thượng muốn dẫn cô ta đi Thượng Lâm Uyển chơi mấy ngày”, Văn Tâm
ở bên khẽ nói, khuôn mặt loáng thoáng hiện lên vẻ yêu thích lẫn
ngưỡng mộ.
“Văn Tâm hâm mộ cô ta sao?”, Lý Chỉ không khỏi liếc
mắt nhìn người thị nữ thân tín của mình.
“Nô tỳ không dám”, Văn Tâm phát hoảng cuống quýt quỳ
xuống, trông thấy ánh mắt đầy ý tứ của Lý Chỉ thì đánh bất đắc
dĩ nói, “Nói về hâm mộ thì có ai ở trong hậu cung là không hâm mộ
chứ? Chẳng qua chỉ là một nô tỳ hầu hạ bên cạnh Công chúa Duyệt Trữ
thế mà chỉ trong một đêm đã được kề cận mặt rồng, có địa vị giống
như chủ nhân rồi.”
“Hoàng thượng rất hào phóng nên không phải là không
có cái chuyê