
Nàng tắt bếp, thêm gia vị vào, rồi múc cháo cá vào trong bát, rắc lên một chút hành đã thái; rau chân vịt và trứng luộc cũng được đặt cùng ở
trên cái mâm đó.
Hương thơm của thức ăn ngào ngạt khắp nơi, nàng từng bước từng bước cẩn thận đem đồ ăn mang vào phòng ngủ.
Nửa thân trần của Giang Chấn nằm trên giường, hai mắt vẫn như cũ nhắm nghiền, trên trán còn cái khăn tay của nàng.
Tĩnh Vân để đồ ăn xuống trước rồi mới vươn tay, nhẹ chạm lên cổ tay hắn.
“Giang tiên –”
Phút chốc, thân hình cao lớn tĩnh lặng bỗng đột nhiên cử động, bàn
tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay nàng, lực mạnh như kìm sắt, đôi mắt vằn
đỏ, cảnh giác trừng nàng.
“ Tôi, tôi tôi tôi — tôi là Tĩnh Vân –” nàng như là một con thú nhỏ
bị mãnh thú bắt giữ, dưới cái nhìn chăm chăm của hắn mà lạnh run, ấp a
ấp úng một lúc lâu mới có thể nói được tên của mình.
Đôi mắt đen dần, sắc đỏ cũng đã rút đi, hắn nheo mắt lại, đang trong
tình trạng sốt cao, choáng váng, hắn miễn cưỡng mới có được một chút
thanh tỉnh, nhận ra được khuôn mặt khả ái kia.
“ Tôi đang ngủ.” Giang Chấn khẩu khí lạnh lùng buông lời kiềm chế với nàng, thuận tay chạm lên cái khăn trên trán.
“ A, không, không sao đâu.” nàng cúi đầu, che hai má đỏ bừng. “ách,
tôi nấu cũng được lắm, khả năng không phải là rất tốt, nhưng anh có thể
ăn một chút, ăn từ từ để lót dạ, rồi uống thuốc có được không?” nàng nói có chút dồn dập, tưởng chừng như đang che dấu xấu hổ trong lòng.
Đôi mắt đen nhìn nàng, tuy rằng đang yếu, nhưng vẫn khó giữ lại được sự sắc bén.
Bàn tay to vươn tới trước mắt nàng, hướng lên, nàng có thể thấy rõ
ràng vân tay trong lòng bàn tay hắn, cùng với những đầu ngón tay thô ráp hạ xuống –
“ Cô không phải bảo là nấu cũng được lắm sao?” tiếng nói trầm thấp vang lên.
Tĩnh Vân hoảng sợ, lúc này mới bừng tỉnh lại, vội vàng bưng bát canh
lên, giống cô phó bàn nhu thuận cung kính đưa vào trong tay hắn.
“ Tôi còn nấu rau chân vịt, cùng với trứng luộc nữa.” nàng đưa bát đĩa đến trước mặt hắn, tự nguyện đảm đương lấy cơm.
Hắn cầm đũa, lặng yên mà ăn cơm, không khí trong phòng bởi im lìm, trở nên có chút xấu hổ.
Tĩnh Vân trái lo phải nghĩ, cố gắng tìm ra đề tài nói chuyện.
“ Ách, Giang tiên sinh, anh cố gắng ăn nhiều một chút. Tôi mỗi lần
sinh bệnh, chị cả liền nấu thiệt nhiều món, bức tôi ăn, nói phải bổ sung dinh dưỡng, mới có thể lực được.” nàng nói, vụng trộm liếc mắt một cái, phát hiện bát cháo cá kia đã bị hắn ăn hơn một nửa.
Vui sướng, trong lòng như có giọt nước ấm nóng nóng tuôn trào, nàng
phải dùng sức cắn môi, mới có thể nhịn không mỉm cười xúc động.
Nhìn thấy bát cháo đã thấy tới đáy, rau chân vịt cùng trứng luộc cũng vào trong bụng hắn rồi, nàng thu mâm lại, bước về bếp bưng ra một cốc
nước mát.
“ Chờ chút nha!” nàng đặt cốc nước xuống, cầm lấy gói thuốc, dựa theo hướng dẫn mà lấy ra các loại thuốc.
Tiếng nói nam tính từ phía sau nàng truyền đến.
“Vì sao cô còn chưa đi?”
Bởi vì tôi đối với anh vừa gặp đã yêu!
Trong lòng nàng hò hét như vậy, da mặt trắng mỏng căn bản nói không
nên lời, chỉ cố cứng đầu, nhất thời rơi vào hoàn cảnh này liền bừa ra
một lí do.
“ Ách — bởi vì — bởi vì lúc trước anh giúp tôi, còn đưa tôi về nhà.”
nàng xoay người, đặt cốc nước cùng viên thuốc ra không quên tiếp tục
giải thích. “Chị tôi từng nói, làm người có ơn phải báo đáp, anh hiện
tại đang bị thương, lại không có ai săn sóc, đương nhiên tôi phải ở lại
giúp rồi.”
Đôi mắt đen ngóng nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú đẹp như tạc không lộ
ra chút xúc cảm nào vẫn như cũ lãnh đạm. Một lúc lâu sau, mắt hắn rũ
xuống, nhận lấy cốc nước cùng viên thuốc, không nói một tiếng mà nuốt
vào.
Xác định hắn đã nuốt xong xuống viên thuốc, Tĩnh Vân mới thở dài nhẹ nhõm.
Nàng cứ tưởng là Giang Chấn sẽ cự tuyệt ăn cơm, cự tuyệt uống thuốc,
nhưng không ngờ là hắn lại nguyện ý nghe theo lời khuyên của nàng. Cái
này có nghĩa là nhiều hoặc ít hắn cũng đáp lại thành ý nghe theo lời của nàng sao?
Khuôn mặt kiều diễm đỏ ửng, nhuộm sang cả đôi má trắng. Nàng để cốc
nước lên bàn, vội vàng như chạy nạn đi ra hướng tới phòng bếp.
Bàn tay nhỏ bé run run, vặn mở vòi nước, nước uống rào rào chảy ra.
Nàng nhìn dòng nước chảy xuống cái cốc, đôi tay trắng tự gõ vào đầu
mình, trách cứ bản thân ngu xuẩn.
A, nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy?!
Giang Chấn vì bị thương mà suy yếu nên mới nói gì nghe nấy, nếu đổi
là những người khác hắn tám phần cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo thôi. Với lại hắn chẳng đã nói, nàng chính là cô em vợ của người bạn tốt đấy sao, cũng chẳng phải người nào đặc biệt quan trọng ……
Thật vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, Tĩnh Vân khẽ lau tay, nhẹ bước về phòng ngủ.
Thuốc đã phát huy tác dụng, Giang Chấn nằm ở trên giường, hai mắt
nhắm nghiền, đôi mày rậm giãn ra, hô hấp cũng tương đối bình thản đã bắt đầu yên lặng mà ngủ.
Ngoài cửa sổ ngày đã tàn, ánh hoàng hôn xuyên qua bóng cây, chiếu lên nửa thân trần cơ bắp tuyệt mĩ của hắn cư nhiên mà quấn quít lấy không
rời.
Nàng đứng ở bên giường, say mê nhìn hắn, rồi lại thẹn thùng, sợ hắn đêm khuya gió lạnh, vết thương chưa