
ắm hai mắt lại, nằm lại trên giường, đôi môi mỏng phun ra một câu mắng nhỏ.
Đáng chết, hắn còn phải dậy lần nữa để mở cửa cho nàng!
——————————-
Mua một lượng lớn thức ăn xong, Tĩnh Vân dùng tốc độ nhanh nhất chạy
về. Nàng xách túi lớn túi nhỏ, đi thẳng tới cái cửa lớn phía trước, rồi
đột nhiên dừng lại đi bộ, nhìn chằm chằm vào cái cửa mà sững sờ.
Ai a, không xong rồi, cửa bị đóng rồi!
Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể di chuyển tới ấn cái chuông có âm thanh
chói tai đến mức làm cho người ta nổi cả da gà kia, rồi nhanh chóng rụt
tay lại, ló đầu về phía trước cửa chờ đợi thôi.
Một lát sau, trong cửa có động tĩnh, Giang Chấn vác thân mình ra mở
cửa. Lần này, sắc mặt hắn xám xịt, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, người
ngay cả lực để mắng cũng chả có, mở cửa xong, thân hình cao lớn mềm
nhũn, như sắp ngã xuống bất động.
Tĩnh Vân hạ mấy cái túi trong tay, vội vàng tiến gần lại, người không chút nghĩ ngợi, chống đỡ thân hình to lớn của hắn, chỉ sợ hắn té xỉu.
“ Giang tiên sinh, anh có khỏe không?” Hai tay trắng mềm, để trên
ngực hắn, hơi thở nam tính mãnh liệt làm cho khuôn mặt nhỏ của nàng ửng
đỏ, mà người hắn nặng vậy làm cho cánh tay mảnh khảnh của nàng khó có
thể đỡ được.
Thân hình cao lớn lại trượt xuống một chút, hai tay nàng run lên, run càng lúc càng nhiều. Mắt thấy Giang Chấn sắp ngã sấp xuống, tình thế
cấp bách nàng chỉ có thể tiến thêm một bước, đứng trong lòng hắn, làm
cho toàn thân hắn đều dựa trên vai nàng.
Đầu Giang Chấn tựa vào cái gáy nhỏ của nàng, hơi thở nam tính thổi
sức nóng phảng phất qua gáy nàng, qua xương quai xanh, làm cho khuôn mắt nhỏ bé trắng trẻo nháy mắt đã đỏ hồng như quả táo vì xấu hổ.
Nàng chưa bao giờ từng dựa vào người đàn ông nào gần như vậy. Gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, nhịp tim của hắn, cùng với cả sức nóng từ cơ thể hắn…… Hắn nóng như vậy, làn da rám nắng trơn nhẵn,
da thịt nóng bỏng, giống như là — giống như là –
Đôi mắt trong suốt nhỏ bé đột nhiên mở lớn.
Trời ạ, Giang Chấn bị sốt!
Tình cảm bị xáo động làm nàng có xấu hổ vài phần, nhưng đột nhiên tất cả lại lo lắng thay thế hết, Tĩnh Vân hít sâu một hơi, dùng cái lưng
nhỏ bé, sức của ngực, đỡ Giang Chấn vào trong phòng. Hơn mười phút sau,
Giang Chấn nửa hôn mê cuối cùng cũng được nàng đưa về phòng ngủ, để nằm
lại trên giường.
Bất chấp thân thể đang mệt mỏi, nàng ngồi bên giường, cả trái tim đều nghĩ về hắn.
Ngón tay non nớt nhẹ chạm vào da thịt của Giang Chấn, phát hiện ra
nhiệt độ thân hắn cao đến dọa cả người. Hai mắt hắn nhắm nghiền, vài
lọn tóc đen thấm đẫm mồ hôi dính lại trên trán.
Nàng bỏ chiếc khăn tay vẫn mang theo người, cẩn thận gấp lại thành
miếng nhỏ, nghiêng thân mình xinh đẹp, lau mồ hôi trên trán của hắn, hy
vọng nó có thể làm cho hắn thoải mái một chút.
Lau từng giọt mồ hôi lạnh xong, nàng để khăn lại trên trán hắn, rồi
cũng mau chóng đứng dậy, chạy đến trước cái cửa chính ôm một đống thức
ăn vào. Trước khi vào, nàng đóng cửa lại xong mới vọt vào phòng bếp,
nhanh chóng vì hắn mà làm cơm.
Sau khi chứng kiến trạng thái “trống rỗng” của cái tủ lạnh, nàng đã
hiểu, người đàn ông này hoàn toàn là loại người hay ăn bên ngoài, nàng
căn bản không cần phải lo hắn tiết kiệm tiền. Vì vậy, nàng vừa ra khỏi
cửa liền đi mua khắp nơi, chẳng những mua một ít thức ăn dinh dưỡng mà
còn mua cả một đống gia vị trở về.
Qua mấy lần tìm đông tìm tây, nàng cuối cùng cũng kiếm được một cái chảo ở tủ bát bên trong, cùng với một cái nồi để đun nước.
Nàng rửa sạch đồ trước rồi mới dùng nồi đun nước nấu bát cháo cá.
Thừa dịp cháo đang đun, nàng bỏ nước khoáng trong tủ lạnh ra, cho đỡ
lạnh đi rồi dùng cái chảo đun nóng rau chân vịt trộn lẫn với dầu vừng
cùng nước tương, xong còn thêm một quả trứng luộc.
Cháo đun nóng sôi cả bọt, nàng cho nhỏ lửa để tiếp tục nấu rồi bỏ một chút hành xanh mướt đem cắt cho vào.
Tuy rằng trong phòng bếp có hơi nóng, nàng làm ở đó một lúc lâu,
nhưng hàn ý vẫn còn hiện hữu, đi từ lòng bàn chân đi lên, làm cho nàng
không nhịn được mà run run.
Làm sao có thể lạnh như thế chứ?
Vì dòng nước chảy quá lạnh hay là bởi cây ngoài phòng quá rậm rạp nên ánh mặt trời chiếu không chiếu được vào trong mà sinh ra cảm giác lạnh
như băng?
Phòng bếp cũng được bài trí giống phòng khách và phòng ngủ, ít đồ
đạc, đơn giản như không có người ở, trong phòng ngủ thì chỉ có cái
giường, trong phòng khách thì chỉ có một cái ghế sôpha và một cái tivi
không còn mới.
Một cái ghế –
Chẳng lẽ, Giang Chấn không có người thân, cũng không có khách sao?
Có một chút gì đó hơi nhói lên siết chặt lòng nàng.
Gian phòng tuy rằng sạch sẽ nhưng lại quá mức lạnh lùng trống rỗng,
không mang theo chút tình cảm nào, có đồ đạc nhưng cũng chỉ chú trọng
tính thực dụng, chẳng thấy gì gọi là trang trí để an ủi lòng người cả.
Giang Chấn làm sao mà lại có thể ở cái loại nhà này để nghỉ ngơi? Làm thế nào để có thể ở cái nhà này mà thư giãn cơ chứ? Hắn cứ như một cái
dao nhỏ, rất sắc bén, vĩnh viễn không chịu chui vào vỏ dao –
Ngực đau, cảm xúc lại lặng lẽ lại trào lên một chút.