
nhìn
đông ngó tây, bàn tay không ngừng trấn an nữ nhi bảo nàng bình tĩnh đừng gấp gáp, một cô nương lại liên hồi hỏi thăm về nam nhân sẽ khiến người
ta cười chê.
“Có lẽ bận gì đó, đợi lát nữa sẽ ra thôi!” Đỗ Mạc gặm một cái chân giò, thỏa mãn vỗ vỗ bụng.
“Ra là vậy.” Phó Hướng Khiêm gật đầu, trong đầu thầm suy nghĩ nếu
Tiêu Thiên Lân không xuất hiện, ông nên dùng lý do gì để tiếp tục làm
khách đợi ở Phi Vân Bảo.
“Cha! Người xem, con khỉ kia leo lên cao thật đấy!” Chưa từng xem qua xiếc hay ảo thuật, Phó Lệ Nhi mở to mắt, cái miệng nhỏ cũng mở rộng ra.
“Ừ! Đoàn xiếc này rất khá.” Có thể thấy bảo chủ rất coi trọng hôn lễ
lần này mới có thể không tiếc một số tiền lớn mời một đoàn xiếc nổi danh đến góp vui. Phó Hướng Khâm nhìn đoàn xiếc khiến hôn lễ trở nên rạng rỡ náo nhiệt đằng kia, liên tiếp gật đầu, thật ra trong lòng đang thầm
nghĩ tới chuyện khác!
Nghe nói tân nương tử xuất thân từ đoàn ca vũ nhưng lại chính là danh hoa oanh động Kinh Thành, vì thế để nhìn mặt mũi tân nương tử thì đến
tận Thái Sơn cũng đáng.
Cho nên, lần này đến đây, ông chẳng những có thể nhìn xem hoa khôi
làm oanh động Kinh Thành kia ra sao, cũng tiện thể thỏa mãn cho tâm sự
của con gái, có thể nói là một công đôi việc. Nếu may mắn Tiêu Thiên Lân coi trọng Lệ Nhi, ông cùng Tiêu gia kết thành thân gia, sau này bất
luận quan chức hay giang hồ, đều có một tấm kim bài hộ thân tuyệt đối
vững chắc.
“Hừ! Cũng chỉ là một đám nam nhân, nữ nhân quê mùa không quen mặt!”
Nguyên Mị đưa đôi mắt to long lanh nhìn ra, quan sát không khí rộn rã
bên ngoài, trong miệng khẽ thì thầm rất nhỏ.
Miệng nàng cắn dây cột tóc, hai tay vội vàng không ngừng sửa sang lại mái tóc rối bời, hy vọng sau khi bước ra khỏi cửa có thể ngay ngắn,
hiện ra cảm giác bồng bềnh như mây.
“Tiểu thư, người nói gì?” Thu Quỳ vừa giúp Nguyên Mị chỉnh chu xiêm áo, vừa hỏi.
“Không có gì.” Nguyên Mị vội vàng im lặng, khoát tay, không muốn nói những bất mãn trong lòng với nha hoàn bên cạnh.
Bây giờ tuyệt đối không được phép nói sai điều gì!
Mấy nha hoàn khi vào “Võ Lâm đệ nhất bảo”, sau khi trông thấy dáng
người cường tráng, cử chỉ ưu nhã của huynh đệ Tiêu gia, mọi người đều
tựa như tiểu thư của một gia đình sa sút, nàng đột nhiên hiểu suy nghĩ
của các nàng ấy — họ muốn giống như Thủy Tiên, Tử Vi và những nha đầu
kia đều là loại người thấy sang bắt quàng làm họ, muốn mượn cơ hội rời
khỏi cuộc sống năm tháng lưu lạc? Rời khỏi đoàn ca múa thật sự tốt đến
thế sao? Nàng tự nhận không hề ngược đãi nha đầu này nha! Những nha đầu
này, cái gì gọi là “nam nhân tốt”, họ còn chưa có gặp qua! Thế nhưng lại nói những lời thô tục trêu chọc cho nữ nhân vui, nam nhân thì choáng
váng!
Nhưng, suy nghĩ của nàng không phải trọng điểm.
Sống với đám nữ nhân loại nào cũng có đã lâu, nàng biết nữ nhân vì
tranh giành người yêu, chuyện đen tối gì cũng làm ra được, ai biết nàng
nói vài câu, những nha đầu này có truyền lời đi hay không, để chiếm được hảo cảm của nam nhân?
Theo nàng thấy, “Võ lâm đệ nhất bảo” cũng không có gì hay ho!
Mọi người đều là những đại hán thô lỗ không văn chương, vóc người so
với nam nhân bình thường cao lớn hơn nhiều, dáng dấp lại không đẹp, một
cuộc hôn nhân xấu xí…
Thật không biết những nha đầu này nghĩ thế nào nữa? Họ không sợ nửa
đêm mắc tiểu, rời giường chạy đi nhà vệ sinh thì bị người nằm bên cạnh
hù chết sao? Hừ! Thật ngu xuẩn.
Nguyên Mị bĩu môi, đối với những nam nhân trước mặt, tràn đầy khinh thường.
“Thật đáng tiếc! Bảo chủ không xuất hiện.” Thu Quỳ vừa sửa sang xiêm áo cho chủ tử, vừa chu cái miệng nhỏ nhắn.
“Hả? Vậy à?” Nguyên Mị lãnh đạm hỏi ngược lại.
“Đương nhiên rồi! Hôm nay tiểu thư xinh đẹp như vậy, nếu bảo chủ anh
minh thần võ thấy, nhất định sẽ sai bà mai rước người về nhà.” Thu Quỳ
nhớ đến bóng dáng anh tuấn hiên ngang ngày đó, trái tim nhỏ không khỏi
nhảy loạn.
“Thật không?” Cặp mắt to mơ màng kia của Nguyên Mị, trông như thật sự đang nghi ngờ, cực kỳ xinh đẹp.
“Dĩ nhiên! Bảo chủ cao lớn anh tuấn, vô cùng xứng đôi với tiểu thư!”
Thu Quỳ nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ muốn nói cái người tuấn mỹ đó là
người trong lòng của mình.
“Ừ…!” Nguyên Mị gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Nàng đẹp, liên quan gì tới hắn? Hắn muốn cưới, nàng cũng không muốn gả!
Nguyên Mị trong ngoài bất nhất, đối với thái độ nịnh nọt của Thu Quỳ
vô cùng xem thường, chỉ là, người ưu nhã mỹ lệ như nàng sẽ không nói ra
những lời như thế.
“Đúng thế! Gả cho nam nhân vừa có tiền vừa có thế, tha hồ mà hưởng phúc cả đời!”
“Ta sẽ không rời xa các tỷ muội và đoàn ca vũ, không thành thân với
nam nhân, các ngươi thích hắn, tự mình nghĩ cách khiến hắn chú ý là
được.” Nguyên Mị như có như không nói, bởi vì nàng hiểu rõ sự lạnh lùng
sau khuôn mặt xấu hổ đó, lòng huynh mộ của thiếu nữ đối với nam nhân rất đáng sợ.
“Thật đáng tiếc!” Bớt đi một tình địch kinh khủng! Thu Quỳ không nhịn được cười cười. Trong gương phản chiếu toàn bộ phản ứng của Thu Quỳ,
Nguyên Mị im lặng nhìn mà không nói gì.
“Được lắm.” Nguyên Mị lãnh đạm cười.
“Chuẩn bị xong chưa? Diễm tỷ đang giục