
Mật lặp lại, nàng nhìn không thấu ý của Nguyên Mị, chỉ đành hỏi ý kiến nàng.
Nguyên Mị suy nghĩ một lát, đáp ứng thỉnh cầu của Đường Mật, “Muội sẽ thử, nhưng không dám chắc hắn đồng ý.”
“Chịu thử là được rồi.” Nàng ôm ý nghĩ ngựa chết chữa thành ngựa sống.
Trước kia Tống Diễm và Tiêu Thiên Diễn đi tìm Tiêu Thiên Lân, nghe
nói trên đường gặp hắn đi với Nguyên Mị, hai huynh đệ uống mấy ly rượu,
không cãi nhau nhưng tình cảm cũng chẳng khá lên, sau khi bọn họ trở về
lại ai làm chuyện nấy, cũng không ăn cơm chung với nhau.
Vì chuyện này, Tiêu Thiên Diễn rất buồn bực.
Sợ Nguyên Mị không để tâm, không làm tận tâm, Đường Mật hai tay chống hông, không ngừng nhấn mạnh, “Chúng ta không thể rời khỏi đây thì không thể biểu diễn kiếm tiền.”
Khu vực Thái Sơn này đa số là các khách nhân đến đây bái lễ, dân
phong thuần phác, đâu phải ngày nào cũng xem mấy trò biểu diễn, nếu cứ
thế này thì số bạc trong tay nàng khó mà tăng thêm được chữ số nào.
“Muội hiểu mà.” Nguyên Mị khoát tay, nhíu mày.
Quan trọng nhất là tiền, nàng quyết định nói với Tiêu Thiên Lân, bảo
hắn bớt tức giận vui vẻ ăn một bữa cơm với ca ca và tẩu tẩu.
Tính khí trẻ con của nam nhân, rất khó coi.
Nhưng hắn cứ bận rộn xử lý chuyện trong bảo, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không cố định, nàng mời hắn thế nào đây? Nguyên Mị ngồi dưới gốc
cây, tâm trạng rất bực bội. Trông thấy đại mỹ nhân nghỉ mát cách mình
không xa, nam nhân trong sân luyện võ đều dao động, tìm mọi cách qua bên đây.
“Xin chào, cô nương khỏe…” Không ngờ lại có nhiều nam nhân đến chào
hỏi như vậy, Nguyên Mị bó tay, chỉ đành mìm cười, không đặc biệt trả lời với ai.
Nàng tới tìm ai à?Sao lại ngồi đây mãi vậy? Nàng đợi người nào à?
Các nam nhân ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, ai cũng có nghi vấn.
“Làm quỷ gì vậy! Tất cả không chuyên tâm! Lão Tứ, đệ ra ngoài bắt tất cả đứng tấn hết!” Nhìn vẻ mặt lười biếng của mọi người, Tiêu Thiên Lân
xanh mặt, gọi Tiêu Thiên Vũ ra dạy đồ đệ luyện công.
“Dạ! Nhị ca.” Tiêu Thiên Vũ tức giận đưa mắt nhìn Nguyên Mị dưới bóng cây.
Muốn nghỉ mát, không biết tìm cái cây nào xa chút à?
Nàng ngồi chỗ đó, không xa chẳng gần, muốn gì chứ? Làm cả Phi Vân bảo rối loạn, khiến mọi người không chuyên tâm luyện công… Ai! Thật là yêu
nữ mà.
“Nàng ở đây làm gì?” Tiêu Thiên Lân phi thân, nhanh chóng đứng trước
mặt Nguyên Mị, cố ý ngăn cản các ánh mắt từ sân luyện võ truyền tới.
Nàng là của hắn! Bất kể là ai cũng đừng có mơ nhìn tới nàng.
“Hóng mát.” Hắn không có mắt à? Nguyên Mị vô lực trả lời.
“Phi Vân bảo nhiều cây như vậy nàng lại cố tình ngồi đây?” Nghe đáp
án của nàng, hai lông mày Tiêu Thiên Lân đã muốn dính lại với nhau.
Làm toàn bộ võ sư đồ đệ… cứ như ngựa đực… Ghê tởm!
Thân hình yêu mị, gương mặt động lòng người, Nguyên Mị muốn khiến toàn bộ động vật giống đực động dục à?
“Chỗ này rất mát!” Nguyên Mị phản bác, giọng ngày càng nhỏ, “Còn có…”
“Cái gì?” Tiêu Thiên Lân cúi đầu, muốn nghe rõ lời nàng.
“Diễm tỷ bảo ta tới tìm ngươi…” Nguyên Mị rất không cam tâm, không nói được, nàng cúi đầu, mười ngón tay đan chặt.
Thì ra là tìm hắn!Gương mặt tuấn tú hiện lên chút ánh sáng đắc ý, “Sao?” Còn có chuyện gì?
“Ăn cơm rất quan trọng! Diễm tỷ hi vọng buổi tối ngươi có thể ăn cơm
với mọi người, đừng đi nghị sự nữa.” Nguyên Mị nhanh chóng nói hết lời
được giao phó, sau đó lập tức đứng dậy muốn đi.
“Chờ chút!” Hắn kéo cánh tay mảnh khảnh của Nguyên Mị.
Da thịt thân cận, khiến nàng bất giác nhớ lại lúc họ thân mật.
“Gì?” Nàng lặng lẽ giãy tay, muốn thoát khỏi bàn tay to của hắn.
“Bản thân nàng, muốn nói gì với ta?” Lời của người khác không quan trọng!
“Không có.” Hừ! Nàng chẳng có gì muốn nói với hắn hết!
“Được thôi! Ta không rảnh đi ăn cơm.” Để nàng tránh tay, hắn xoay người muốn đi.
“Nè! Sao ngươi lại làm vậy chứ?” Nguyên Mị sợ tới mức túm lấy hắn, đổi vai thành nàng không cho hắn bỏ đi.
“Ta rất bận! Rất vội!” Tiêu Thiên Lân tỏ vẻ rất chi là kiêu ngạo.
“Như vậy không tốt cho cơ thể, chàng nghe không hiểu à?” Nàng nũng
nịu nói, bộ dạng trong như làm nũng khiến người ta thoải mái vô cùng.
“Nàng nói gì?” Hắn nghiêng người, nhìn nàng một cái. Chính là muốn
nghe lời của bản thân nàng! Nàng không níu kéo hắn, hắn sẽ không đi đại
sảnh ăn cơm với mọi người.
“Được rồi! Tất cả mọi người đều hy vọng chàng đi…” Nguyên Mị nói tới
đây, Tiêu Thiên Lân lại muốn hất tay nàng ra, “Ta cũng hy vọng chàng đi
nữa!”
Ghê tởm! Hắn rõ ràng muốn nàng cầu xin hắn.
“Được! Vậy ta đi.” Nghe được câu trọng điểm, Tiêu Thiên Lân gật đầu đáp ứng.
Ai! Đại lão gia này rốt cuộc chịu đồng ý rồi. Nguyên Mị vui vẻ buông tay, nhanh chóng đứng dậy định đi.
Đáy mắt Tiêu Thiên Lân xẹt qua tia sắc bén, từ từ nói, “Nàng không đi với ta, đến giờ ăn cơm… ta sợ ta quên mất…”
Cái gì? Hắn còn như vậy? Nguyên Mị tức giận nhìn hắn chằm chằm.
“Tùy nàng! Nàng muốn đi thì đi đi.” Tiêu Thiên Lân nhún vai, giang hai tay, tỏ ý mình tuyệt không làm khó người khác.
“Được rồi! Ta đi với chàng.” Nguyên Mị bĩu môi, vẻ không vui.
“Ta không thích người bên cạnh mình có vẻ mặt này! Ta không có