Polaroid
Kiêu Hoa Của Bảo Chủ

Kiêu Hoa Của Bảo Chủ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321381

Bình chọn: 8.5.00/10/138 lượt.

mà trả?” Tiêu Thiên Lân không hiểu, “Cổ nhân nói: ‘gả cho gà

thì theo gà, gả cho chó thì theo chó’, chị dâu nhà ta đương nhiên phải

đến Phi Vân Bảo với đại ca.”

“Hoàn cảnh họ khác nhau, Tiêu đại ca đã hứa với chúng ta, sẽ lưu lạc

ngao du khắp giang hồ, biểu diễn, sao có thể lại ở mãi một chỗ? Ngươi có thật sự quan tâm Tiêu đại ca không đó? Chuyện này mà cũng không biết?”

Nguyên Mị không chịu yếu thế, ra sức cười nhạo.

“Nàng…” Nữ nhân này thật ghê gớm! Muốn đối chọi với hắn sao?

“Ta… ta như thế nào?” Nói không lại nàng thì trừng mắt hả? Muốn trừng thì trừng! So mắt ai to, nàng có thể thua sao?

Nguyên Mị tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Lân, không hề có ý thôi cái chủ đề này.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không lên tiếng, đợi xem ai nhận thua trước…

Qua một hồi lâu, người đứng bên cạnh nhẫn nại không nổi nữa, xin lỗi

với hai người, “Vị huynh đệ này, vị cô nương này, làm ơn nhường đường

một chút, tôi muốn đi tiểu tiện!”

“Hừ!” “Hừ!” Hai người đồng thời hừ, xoay người lưng đối lưng với nhau.

“A? Đại ca đâu rồi?” Tiêu Thiên Lân vừa quay lại, phát hiện huynh trưởng nãy giờ ngồi uống rượu đã mất bóng.

“Diễm tỷ? Diễm tỷ?” Nguyên Mị cũng hết nhìn đông tới nhìn tây tìm người.

“Bọn họ đâu?” Tiêu Thiên Lân hung dữ liếc chưởng quầy, muốn ông giao người.

Chưởng quầy cầm bàn tính run run, “Vị kia cùng với cô nương, lúc hai vị gây gổ… Ừm! Không, lúc hai vị hàn huyên… đã đi rồi!”

“Gì chứ! Diễm tỷ dám bỏ rơi ta?” Nguyên Mị nổi nóng dậm chân, chạy đuổi theo.

Đi cũng không kêu nàng? Nàng không muốn ở cùng dã nam nhân không nói lý này!

Bảo chủ sao? Thật buồn cười! Nhỏ mọn như vậy, hẹp hòi như vậy, làm bảo chủ thế quái nào chứ? “

Tính hai bàn.” Tiêu Thiên Lân đặt bạc vụn lên bàn, người lập tức vọt theo bóng lưng yêu kiều của Nguyên Mị.

Gây gổ thì gây gổ, hắn cũng không thể để Nguyên Mị bị người khác dòm

ngó hoặc khi dễ. Tiểu nữ nhân kiêu ngạo này có bao nhiêu hấp dẫn? Chỉ có hắn được biết!

“Tiểu thư, người mệt không?” Bởi vì mấy ngày nay Nguyên Mị ra ngoài

không mang theo nha hoàn, nên khi Thu Quỳ và Hồng Mai thấy nàng trở về,

lập tức dính sát theo nàng, sợ nàng không vui.

“Dĩ nhiên là mệt! Leo núi đi rừng mấy ngày nay mà.” Nguyên Mị lưng đau chân mỏi, nàng chỉ muốn ngủ ngay lập tức.

“Không phải tiểu thư nói đi chơi với người bạn thân nào đó sao? Người…”

“Không bạn bè gì hết!” Nguyên Mị lãnh đạm trả lời, đi thẳng đến khu viện Tiêu gia phân cho đoàn ca vũ ở, không muốn nói nhiều.

“Người đói không? Muốn ăn gì không ạ?” Thu Quỳ vội vàng hỏi.

“Không cần. Chuẩn bị một thùng nước nóng là được rồi, toàn thân ta

đầy mồ hôi rất khó chịu.” Nguyên Mị sai nha hoàn đi đun nước, không muốn họ dính sát mình nữa. Bây giờ nàng đang rất bực bội, nếu mấy cái miệng

này cứ liếng thoắng thì nàng nhất định sẽ phát điên.

“Sao về sớm vậy?” Phương Tử Hi vốn đang đọc sách trong sảnh, nghe tin Nguyên Mị trở về, vội vàng chạy ra đón.

“Không có chuyện gì làm thì về sớm thôi.” Nguyên Mị nghiêm mặt, lười kể chuyện đã xảy ra, nàng tỏ thái độ “đừng có nói nữa.”

Chỉ là, Phương Tử Hi đợi nàng đã mấy ngày trời, căn bản không quan tâm đến sắc mặt của nàng.

“Một mình nàng ra ngoài mấy ngày, không mang nha hoàn theo, cũng

không có hộ vệ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao?” Phương Tử Hi mặc kệ

tâm tình nàng, lẽo đẽo theo nàng nói nào là bên ngoài có bao nhiêu nguy

hiểm, nào là nàng phải thật cẩn thận.

“Huynh…” Bây giờ mới nói không phải đã quá muộn rồi sao? Ta sớm đã

xảy ra chuyện, cũng đã gặp phải người xấu. Nguyên Mị mở miệng nói được

một chữ, rồi lại im lặng, nuốt lời còn lại vào trong bụng.

Gặp phải người xấu chẳng phải chuyện gì đáng tự hào cả!

Nếu nói ra, nhất định sẽ bị hỏi rất nhiều, chuyện nàng phải lo càng

thêm nhiều! Dứt khoát ngậm miệng không nói tới, cách này tương đối thích hợp. Nguyên Mị mặc dù đang bực bội nhưng cũng không mất lý trí. Nàng

biết ở đây, mình là tiêu điểm mà mọi người dòm ngó, nói càng nhiều,

người khác biết chuyện của nàng nhiều. Người không có quan hệ với nàng,

không cần biết chuyện của nàng.

Lần trước, chuyện trong quán còn chưa xử lý xong, nàng chẳng muốn tạo ra thêm phiền phức khác nữa.

Phương Tử Hi nhìn bộ mặt không vui của Nguyên Mị, thầm biết không thể hỏi thêm được gì từ miệng nàng, đành nói sang chuyện khác.

“Được rồi! Muội nghỉ ngơi cho tốt, bên ngoài rất nóng, ta đi bảo

Vương đại nương làm nước ô mai, ướp lạnh rồi cho người đem đến chỗ

muội.”

“Tuyệt quá! Cảm ơn.” Nguyên Mị nghe thấy có nước ô mai giải nhiệt, mặt mày lập tức hớn hở.

Xôn xao! Phương đại ca đối với chủ tử tốt thật! Nha hoàn nghị luận ầm ĩ một bên.

“Đừng khách sáo. Chạng vạng có tổ chức kịch đó.” Phương Tử Hi mỉm

cười, che chở bảo bọc Nguyên Mị mà không hề quan tâm đến người khác bàn

luận.

“Vậy tối nay gặp.” Vào nhà, Nguyên Mị quay đầu, nháy mắt xin lỗi

Phương Tử Hi, lại chợt thấy có một bóng dáng do lớn đằng xa. Hơ? Hình

như là “Tiêu bảo chủ”, hừ! Cái tên nam nhân hèn hạ đó trốn bên kia rình

họ, muốn gì chứ? Nguyên Mị chợt le lưỡi làm xấu với Tiêu Thiên Lân, sau

đó mới vào trong phòng.

“Ai!?”