Polly po-cket
Kiêu Hoa Của Bảo Chủ

Kiêu Hoa Của Bảo Chủ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321350

Bình chọn: 8.00/10/135 lượt.

ốt bụng! Ta không cần chàng đỡ.” Nàng thẹn hóa quá giận, dùng sức đẩy tay hắn ra.

“Ta tốt bụng từ xưa rồi… Đợi đến khi nàng gả cho ta thì sẽ hiểu ta

đối với nàng có bao nhiêu tốt.” Tiêu Thiên Lân nói giỡn, trong lại ẩn ý

nhắc nàng chuyện đã hứa.

Nguyên Mị trừng mắt nhìn hắn, không thèm cãi lại.

Nàng không muốn làm hắn tức giận, vì như thế sẽ chỉ khiến bản thân trở thành cái đệm thịt cho hắn thử nghiệm giới hạn sức lực.

Mấy ngày nay, bọn họ ở trong rừng, phía trong có một sơn động… Làm

tới làm lui, làm mấy mươi trận, đến khi nàng bất tỉnh hắn mới tạm dừng,

lúc tỉnh lại ăn chút thức ăn xong, hắn lại tiếp tục đẩy nàng ngã xuống…

Ngay cả trong mơ, nàng cũng không ngừng xin hắn dừng lại, đứt quãng

kêu: “Không muốn nữa…” Nhưng hắn vẫn như ma quỷ, cứ dính chặt lấy nàng,

không ngừng nhắc nhở bên tai nàng: Đừng quên nàng đã hứa gì với ta,

tuyệt đối không được quên! Cái loại cảm giác vừa thú vị lại vừa như hành hạ đó, nếu chịu thêm lần nữa, nàng chắc chắn ngay cả đi bộ cũng không

nổi.

Nhưng, im lặng không có nghĩa là nhận thua.

Nguyên Mị mím đôi môi đỏ mọng lại, mắt hạnh mở to, dùng khí thế “tuyệt không chịu thua” nhìn chằm chằm nam nhân ngồi bên cạnh.

Nhìn hắn như vậy là ý gì đây? Tiêu Thiên Lân nhướng mi, nhìn tiểu nữ nhân làm mặt khí thế bên cạnh mình.

Đang lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đấu đá trong im lặng thì có tiếng đánh nhau truyền đến từ sau tiệm ăn.

“Tướng công, cẩn thận phía sau.”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Nguyên Mị không kịp nói tiếng nào với Tiêu Thiên Lân đã chạy hộc tốc ra ngoài.

Tiêu Thiên Lân cũng nhanh chóng theo sau nàng.

“Nàng cũng cẩn thận.” Tiêu Thiên Diễn sợ đao kiếm không có mắt, làm

bị thương Tống Diễm, một bên đỡ kiếm, một bên vội vàng dặn dò thê tử.

“Tiểu nương tử, nàng đừng lo, đợi chúng ta xử lý tướng công nàng sẽ

đến bên nàng mà!” Mấy tên sơn tặc trên đường nhìn thấy Tống Diễm xinh

đẹp như hoa, sớm đã khoái chí, theo dõi cả ngày, thấy hai người không có viện thủ Tiêu Thiên Diễn lại như kẻ thật thà khờ khạo, lập tức chọn nơi xuống tay, định thắng nhanh bắt nhanh, đưa tiểu mỹ nhân về nhà hưởng

thụ.

“Diễm nhi, tránh đi nơi khác đi.” Biết mục tiêu của bọn sơn tặc là

thê tử mình, Tiêu Thiên Diễn ngày càng xuống tay hung hiểm hơn.

“Ta với các ngươi chẳng quan hệ, các ngươi đừng có kiếm chuyện với

ta.” Tống Diễm mặc kệ lời của hôn phu, hai tay để lên môi, dùng sức

thét.

Mặc dù nàng rất ít khi thấy cảnh đao ảnh kiếm hoa bay loạn xạ như

vầy, nhưng tâm trạng muốn bảo vệ hôn phu mình của nàng tuyệt không thua

bất kỳ ai.

“Đại ca!” Tiêu Thiên Lân không ngờ vừa chạy ra khỏi quán thì lại

trông thấy bóng lưng Tiêu Thiên Diễn, hắn không nói hai lời lập tức xuất kiếm, nhảy vào vòng chiến với huynh trưởng.

“Diễm tỷ!” Nguyên Mị hét một tiếng, vừa chạy ra đã thấy cảnh đánh

nhau, vũ khí kêu vang dội, khiến nàng sợ đến mức tim muốn ngừng đập.

“Mị nhi?” Gặp Nguyên Mị trên núi, Tống Diễm cũng rất kinh ngạc.

“Mau đi với muội.” Nguyên Mị sợ tới mức chân muốn nhũn ra, nàng đưa

hai tay, liều chết kéo Tống Diễm và trong quán, không cho Tống Diễm mạo

hiểm.

“Muội đừng kéo nữa.” Tống Diễm nhất quyết không đi, chỉ muốn đứng nhìn tình hình của hôn phu.

“Mau vào đi!” Tiêu Thiên Diễn chém sơn tặc một đao, hét to giục Tống Diễm rời đi.

“Tỷ nghe rồi đó! Tiêu đại ca đã nói đó!” Nguyên Mị nhỏ giọng khuyên nhủ.

“Ta không sợ. Tướng công cố lên! Tướng công cố lên!” Hai tay Tống

Diễm nắm chặt, gương mặt xinh đẹp vì khẩn trương mà ửng đỏ, nhìn chăm

chú vào nhất cử nhất động của hôn phu.

“Đừng lo, ta không sao.” Có đệ đệ trợ trận, Tiêu Thiên Diễn lập tức thay đổi đao pháp.

Mặc dù hai huynh đệ đã lâu không liên thủ nhưng từ nhỏ đã luyện võ

cùng nhau, cho dù phương diện tình cảm hay cầm đao đối phó với địch,

Tiêu Thiên Diễn luôn vững như bàn thạch, cộng thêm khoái kiếm của Tiêu

Thiên Lân, vừa nhẹ nhàng vừa linh động, khí thế của hai huynh đệ vô cùng cao.

Bọn sơn tặc tuy không biết Tiêu Thiên Diễn, nhưng nhìn thanh Thanh Sương kiếm trên tay Tiêu Thiên Lân, bọn họ lập tức hoảng sợ.

Ai không biết thế lực giang hồ sau lưng Tiêu Thiên Lân, nhưng bọn họ

biết rất rõ. Sợ Tiêu Thiên Lân gọi thêm người đến, bọn sơn tặc giết vài

người xong, quẳng đạn khói rồi chạy mất dạng.

“Tướng công!” Tống Diễm lập tức nhào vào người Tiêu Thiên Lân, ôm chặt lấy hắn.

“Ngu ngốc, ta không sao mà.” Tiêu Thiên Diễn xoay người ôm thê tử, nhỏ giọng an ủi.

Đối với đôi vợ chồng đang ôm chặt nhau kia, Tiêu Thiên Lân đứng bên đây nhìn, trên mặt hiện rõ vẻ khó chịu.

“Chàng… và Tiêu đại ca là huynh đệ?” Hắn không hề nói hắn họ Tiêu! Trong lòng Nguyên Mị âm thầm hét to.

Bởi vì còn do dự với chuyện cưới gả nên nàng không hỏi gia thế của tình lang, không ngờ lại ngoài ý muốn…

“Nàng… biết huynh ấy?” Tiêu Thiên Lân gián tiếp thừa nhận, gương mặt tuấn tú biến đổi không ngừng.

“Chàng căn bản không nói chàng tên gì!” Nguyên Mị yếu ớt nói. Tiêu

Thiên Diễn cưới Tống Diễm, không ngờ cả nàng cũng rơi vào tay huynh đệ

Tiêu gia.

Gì vậy? Giọng điệu thế này là sao? Sao cứ như hắn vừa mới lừa gạt nàng vậy?

“Ở Th