XtGem Forum catalog
Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325355

Bình chọn: 8.5.00/10/535 lượt.

t anh khóa trên giúp sách hộ hành lý, sung phiếu ăn cơm tắmgiặt, học

trưởng này đầu đầy mồ hôi sách hành lý của cô vào ký túc xá.

An Nhiên ở tại tầng bẩy phòng 902, cô là người đầu tiên đến . Thời điểm

vừa mới tiến vào phát hiện là phòng dành cho bốn người, cô còn kinh ngạc một gian phòng nhỏ như vậy mà có thể ở được bốn người? Học trưởng bên

cạnh phát hiện ánh mắt kinh ngạc của cô, giải thích: "Kí túc này vừa mới xây được mấy năm, là chỗ có trang thiết bị tốt nhất trong trường học

chúng ta, tối thiểu cao như vậy cũng có thang máy." Anh giơ tay lau mồ

hôi trên trán, thở dốc một hơi, "Em là hệ tài chính, khu nhà để nữ sinh

nghỉ ngơi điều kiện cũng tốt vô cùng. Giống anh là ở khu phía Bắc mười

tầng, này mỗi ngày leo cầu thang mà mệt muốn chết."

Anh nói một tràng dài, phát hiện An Nhiên không có đáp lại, liền có chút ngượng ngùng.

An Nhiên đưa cho anh hai tờ khăn giấy, "Cám ơn anh."

Học trưởng lập tức sống lại, đôi tay nhận lấy, cười đến đầy nhiệt tình:

"Không khách khí, cần phải vậy. Đúng rồi, học muội, anh còn có chuyện đi trước đây, có chuyện có thể tìm anh giúp. Điện thoại di động của anh

phải . . . . ."

Anh nói một chuỗi con số, An Nhiên lấy điện thoại di động ra lưu lại.

Lúc này cũng có hai nam sinh đến đây, cũng là đầu đầy mồ hôi khiêng hành lý từ trong thang máy ra ngoài, một người trong đó một nam sinh to con

có làn da ngăm đen kéo dài thanh âm cười nói: "Lưu Vĩ ôi. . . . . .

Phòng cháy phòng trộm phòng Lưu Vĩ!"

"Cậu cút đi!" Lưu Vĩ đạp hắn một cước, cười với An Nhiên khoát tay một

cái "Học muội, anh là hội phó hội văn nghệ, lúc tham gia dự tuyển nhớ

phải đến chỗ anh."

Học sinh mới trước khi đến đều đã được sắp xếp tốt. Lên giường hạ bàn,

trên mỗi giường đều dán một tờ giấy nhỏ, phía trên có ghi tên tuổi, lớp

học, số hiệu của mỗi người. Cô tìm được giường của mình đem đồ vật để

lên, quyết định đi xuống phía dưới làm quen một chút với hoàn cảnh.

Phía dưới vẫn là người tới người lui người như cũ, An Nhiên đi dạo từ

của kí túc xá đến cửa chính, tìm một cây đại thụ đứng phía dưới hóng

mát.

Người lui tới nhiều như vậy, cơ hồ mỗi lần đi qua bên cạnh người cô đều

sẽ liếc nhìn cô một cái. Mặc kệ là trên người cô cái quần xa xỉ màu đen, hay là cái túi trên người cô có cái LO¬GO bắt mắt, hoặc là dây truyền

tinh tế lấp lánh trên cái cổ trắng nõn của cô, hoặc là do phong cách

xuất chúng của cô, dung nhan xinh đẹp, mỗi một thứ cũng đoạt đi ánh mắt

của người khác.

Cô dần dần bị người ta nhìn nhiều đến mức không nhịn được, đang muốn

tránh ra, lại bị một nhà ba người hấp dẫn lực chú ý. Nhà kia lái xe, ở

dưới sự chỉ dẫn của bảo vệ đem xe đỗ xuống, tiếp theo cửa xe bị mở ra

một cô gái tết tóc đuôi ngựa từ trong xe bước xuống, liếc mắt so sánh

thì cũng không thấp hơn cô bao nhiêu.

Rõ ràng nhìn thấy một nhà ba người bọn họ. Ba thở hổn hển liên tục không ngừng xách hành lý cho con gái, mẹ liền không ngừng lẩm bẩm nói chuyện, cô bé kia liên tiếp gật đầu, nhưng cũng lộ ra mấy phần không nhịn được. Mẹ của cô xem ra thật hung dữ.

Âm thanh bọn họ nói chuyện không nhỏ, nhất là người mẹ kia, thanh âm rất lớn.

Linh linh toán loạn nghe tới, thế nhưng An Nhiên đối với nhà bọn họ cũng biết được đại khái. Bọn họ chính là người địa phương, dường như thành

tích học tập của cô bé này không được tốt lắm, nghe mẹ của cô có ý tứ là gặp được vận lớn, còn giống như có học tập tốt hơn thân thích.

Cô gái nói tới trong xe lấy đồ vật gì đó, còn nghe được cô lẩm bẩm 902.

Ba người bọn họ lúc trở lại lần nữa thì mặt trời cũng ngã về tây rồi, ba mẹ cô gái đi vào trong xe nghỉ ngơi, xem bộ dáng là muốn đợi một lát

mang theo con gái đi ăn cơm.

Cô bé kia cõng túi của mình ở trước cửa loạn chuyển, thỉnh thoảng ngó nhìn An Nhiên ở phía bên này.

An Nhiên đứng một lúc liền thấy nhàm chán, nhưng cũng không muốn nhúc

nhích, liền lấy ra điếu thuốc ngậm lên. Cô thích cảm giác hít thuốc lá

vào tận phế quản, có chút lâng lâng, nhưng cũng không đến nỗi làm cho

người không tỉnh táo.

An Nhiên cũng phát hiện ánh mắt của mình một mực đuổi theo cô bé kia,

đợi đến khi chú ý đến cái túi cô ấy đang cõng trên người, cô mới phát

hiện, túi của hai người bọn họ lại giống nhau như đúc, không chỉ có kiểu dáng, ngay cả màu sắc cũng giống nhau.

Ánh mắt hai người giao nhau, cô bé kia hình như là cuối cùng cố lấy hết

dũng khí, có chút ngượng ngùng hướng cô khoát khoát tay: "Chào, cậu mạnh khỏe."

An Nhiên bấm thuốc lá, khẽ gật đầu một cái.

Cô gái chỉ chỉ túi của hai người bọn họ: "Túi của hai chúng ta giống nhau nha."

An Nhiên hướng cô đưa tay ra: "Xin chào, tôi tên là An Nhiên."

Cô gái mừng rỡ đưa tay ra nắm lấy "Xin chào, mình tên là Tần Tiểu Mạn,

lớn lên ở chỗ này. Mình là sinh viên mới vào năm thứ nhất, học tài

chính, ở tại khu nhà."

"Cậu cũng lầu 8 phòng 902 đi, tôi cũng thế."

"À?" Tần Tiểu Mạn kinh ngạc há hốc mồm, "cậu cũng là năm nhất , tớ cho

rằng cậu là học tỷ đấy. Cậu xem . . . . . . Cực giỏi." Cô buông tay An

Nhiên ra, hâm mộ nói, "Tay của cậu thật đẹp."

Tần Tiểu Mạn nhiệt tình vượt quá mức tưởng tượng của