
lại chỗ này, cô chỉ muốn biết, Nhập Hồng có gặp chuyện gì không may hay không, bọn họ có sao không? Cô giống như bị bọn họ tập thể từ bỏ, Yến tử cũng không liên lạc được. . . . . . Thật
vất vả mới bấm được số điện thoại của Lục Nhược, chưa nói được hai câu
đã bị anh cúp. Trực giác nói cho cô biết, nhất định là đã có chuyện xảy
ra.
Mãi cho đến giữa trưa, anh vẫn chưa có tới.
An Nhiên lo lắng vây quanh bia mộ, cô vấp phải một tảng đá, cái chìa
khóa từ trong đó rơi ra ngoài. Cô khom lưng xuống nhặt, bên trong chum
chìa khóa, có một miếng đã ghỉ sắt, cô kích động nâng nó lên, giống như
người điên chạy ra khỏi mộ địa.
Nếu như không ở chỗ này, anh nhất định sẽ đến nhà ở của giáo sư! An Nhiên thở hồng hộc leo lên lâu, tay run khiến cái chìa khóa đút vào
mấy lần cũng không lọt vào được. Cái chìa khóa trong tay cô đã nhiều năm chưa dùng qua. Ban đầu ở nơi này lên tiểu học, mỗi lần trước khi ra
khỏi cửa Bùi Anh cũng đều đem chìa khóa treo lên cổ cô, lại đội thêm một cái mũ lông nhỏ cho cô, rồi mới để Nam Tịch Tuyệt dắt cô đi.
Cô xoay vài lần mới có chút dãn ra, trong lúc cửa mở ra, cô dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh ở bên trong. Cửa mở ra, đầu tiên là nhìn thấy của
chính cùng phòng khách trống rỗng. Gía để giày ở chỗ cửa trước, có vài
đôi dép được sắp xếp rất thật chỉnh tề, cũng không bị thay thế bởi chiếc giày da nào.
Lỗ mũi An Nhiên ê ẩm, cố gắng mở to hai mắt để mình không rơi nước mắt.
Mỗi lần tới nơi này, đều có cảm giác thời gian như xuyên qua, chuyện cũ
lại hiện lên trong đầu. Từ sau khi xác lập quan hệ, Nam Tịch Tuyệt mỗi
lần tới đây cũng cố gắng mang cô đi cùng. Ở chỗ này chính anh, so với
thời điểm khác cũng luôn ô lý hơn một chút, trong lối nói thậm chí sẽ có chút tính trẻ con.
Cô cởi giày đi vào phòng khách, "Anh có ở đây không?" Cô chạy một vòng
trong nhà, nhưng không phát hiện thấy bóng dáng của anh, không cam lòng
mà từ trong phòng mình xuyên qua ban công lần nữa tiến vào phòng của
anh, tay phải trong lúc vô tình lau bàn đọc sách của anh, lại có cảm xúc đến một vòng ấm áp. Trái tim cô đập rất nhanh, anh quả thật đến rồi!
Cô vội vã lấy giấy,bút, viết xuống một chuỗi chữ: "Em tới tìm anh, dẫn
em về nhà!" Suy nghĩ một chút, lại có cảm giác kỳ cục, soàn soạt soàn
soạt đem hai dòng này lau đi, sửa thành: "Hộ chiếu cùng visa của em bị
cầm đi, em không thể quay về. Trong nhà có phải đã xảy ra chuyện gì hay
không? Em đến sân bay chờ anh. Đợi không được em nhất định sẽ không về!"
Cô thuê xe đến sân bay, ở nơi này ngây người hai ngày. Sáng sớm gày thứ
ba, cô kéo một thân mệt mỏi ngồi lên xe lửa trở về thành phố C.
An Nhiên mỗi ngày đều soạn vô số MSN, gửi tin nhắn cho mỗi người quen,
chỉ có bốn chữ"Tôi muốn về nhà" . Điện thoại của Lục Nhược về sau gửi
không được, đoán chừng là đã bị chặn. Điện thoại Nhập Hồng mặc dù gọi
được, nhưng mỗi lần bà chỉ dặn dò cô ăn xong, nghỉ ngơi tốt, đối với
những chuyện khác không nói tới một chữ.
Hướng về phía Nhập Hồng, cô cầu khẩn qua, hối cải qua, bày tỏ mình không nên trốn tránh mà bỏ đi, nhận vô số lỗi lầm, tâm tình cũng mất khống
chế mà phát giận, nhưng Nhập Hồng đã sớm miễn dịch với tính khí của cô,
thấy cô huyên náo lợi hại, sẽ trực tiếp cắt đứt điện thoại của cô.
Trong lòng lo lắng tột độ dần dần nảy sinh ra oán hận, cô bắt đầu đem
Nam Tịch Tuyệt, Yến tử, Nhập Hồng. . . . . . Mỗi một người đều mắng, lại lần lượt đem bọn họ đẩy ra ngoài.
Cô đi báo mất giấy tờ, cố gắng bổ sung hộ chiếu và visa, lại được biết
cô đã ký hiệp nghị ba năm không quay lại nước Mỹ. Cô chỉ cãi lại mấy
câu, liền bị lời nói lạnh nhạt đuổi đi.
Nóng nảy lại lo lắng, cô lại đi một chuyến đến thành phố S, viết vô số
tờ giấy nhỏ ở trong căn nhà của Bùi Anh, có cầu khẩn, cũng có tức giận
chỉ trích. Để cho bắt mắt, cô dính chúng đầy phòng khách, dưới mỗi tờ
giấy cũng có cách thức liên lạc ở trong nước của cô.
Mãi cho đến đầu tháng chín, An Nhiên vẫn không thể nào trở về. Bất đắc
dĩ, cô đành phải thu thập hành lý chuẩn bị đến đại học báo danh. Hiện
tại cách mùa đông còn lâu như vậy, cô không thể vẫn hao tổn nữa.
An Nhiên cự tuyệt đề nghị muốn đưa cô đi của vợ chồng Nhập Kiến Quốc,
thời điểm cô nói như vậy, Nhập 樰 vẫn khẩn trương nhìn chằm chằm vào cô
rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày sau đối với cô càng lộ ra vẻ nhiệt
tình. Cũng là con gái duy nhất trong nhà, cô tự nhiên cũng hiểu Nhập 樰
đối với mình có điểm địch ý, cô cũng không muốn đi giành sự chú ý của
cha mẹ với người khác. Ban đầu lúc cô đi báo danh ở đại học Y, An Diệc
Bác, Nhập Hồng cùng Khâu Thiếu Trạch ba người cùng nhau đi đưa cô, An
Diệc Bác đối với mỗi một người quen biết cũng nhiệt tình nói chuyện con
gái bảo bối đỗ đại học Y. Nam Tịch Tuyệt thường chen thời gian rảnh bay
đi gặp cô, chủ nhật phần lớn thời gian là cô cùng anh trốn tại ký túc xa đơn của cô, hơn nữa bởi vì vấn đề cách âm mà cô đã cãi nhau một trận
với nữ sinh phòng sát vách.
Cô đến đại học A báo danh là vào ngày thứ nhất, người đến báo danh đặc
biệt nhiều, người người chen nhau. Thời tiết lại nóng, An Nhiên được mộ