
thấy mùi thuốc lá là từ phía sau bay đến, cô híp mắt đưa tay sờ về phía
sau.
Bàn tay tiếp xúc là mặt thảm trơn mềm, cô phủi đi vài cái, chợt chạm
phải một vật lạnh lẽo nhô lên. Bị sợ khiến cả người cô đều căng thẳng,
trong lúc nhất thời, những cái này ở trong bóng tối mơ hồ không rõ hình
dáng giống như những quái thú dữ tợn được sắp xếp sắp bổ nhào tới.
Cô nắm vật kia, vừa cẩn thận sờ, sờ chút cộm tay, bàn tay cảm thấy phía
gốc như gồ lên. Giống như, có người nắm lên quả đấm của cô.
Cánh tay của cô bị kéo từ phái sau cây cột ra ngoài, nhào tới đấm lên
đùi của chủ nhân cái trán không cẩn thận đụng phải đầu gối đang cong lên của anh, cô đau đến mức "Hừ" một tiếng.
Cô lập tức biết là ai, dùng sức rút cánh tay của mình về, anh dùng sức cầm, cuối cùng vẫn buông lỏng ra.
Hai người ở trong bóng tối mắt to trừng mắt nhỏ, Nam Tịch Tuyệt mở miệng trước: "Làm sao em lại ở chỗ này?" An Nhiên không lên tiếng, rất cẩn thận đưa tay phải của mình cọ xát lên
tấm thảm, lau đi mồ hôi lạnh trên tay, cũng cố gắng xóa đi hơi thở của
người đàn ông đã chạm phải. Cô cúi thấp đầu làm xong tất cả, dựng cả tay chân chống thân thể lên để bò dậy.
Bởi vì đứng dậy mà động tác có nghiêng về phía trước một chút, một cái
chớp mắt kia cô cơ hồ là kề sát đến trong ngực anh, ngửi được mùi thuốc
lá trên người anh, còn có mùi thơm của xà bông tắm.
Cặp mắt dần dần thích ứng với bóng tối, cô có thể nhìn thấy tay phải anh đang kẹp tàn thuốc lá, cổ áo sơ mi trắng của anh rộng mở, hai ống quần
bị kéo đến cẳng chân, thậm chí, cô cảm nhận được ánh mắt chăm chú của
anh đang ngồi ở chỗ tối nhìn cô. . . . . .
An Nhiên trở về chỗ mà mình ngồi lúc trước, lục lọi lần tìm được túi
xách mà mình vứt qua một bên, đeo lên trên vai, chuẩn bị rời đi. Đi về
hướng cửa được vài bước, cô lại dừng bước, cô có thể đi được nơi nào
chứ? Trở lại cái nhà trống rỗng đó? Cô không khỏi vuốt ve chiếc nhẫn
trên tay trái, hôm nay, ngay cả người để cô có thể gây gổ cũng không có. Cảm giác cô độc nảy sinh từ tận đáy lòng, từng chút một lan tràn vây
quanh cắn nuốt cô.
Cô nghe được anh thật thấp thở dài một cái "Quá muộn rồi, lên trên lầu ngủ đi."
An Nhiên xoay người, đem túi trên vai dùng sức đập tới hướng của anh!
Trong túi xách của cô cái gì cũng có, chì vẽ mắt, son môi, ví tiền, cái
gương thủy tinh nặng trĩu, một đống đồ lộn xộn lung tung, áo mưa ngừa
thai, tất cả đều bị cô quăng ra ngoài, rầm rầm rơi đầy đất.
Nam Tịch Tuyệt phản xạ có điều kiện giơ tay lên cản một phen, vừa thả
tay xuống liền nhìn thấy An Nhiên quay trở lại trước mặt mình.
Cô bắt đầu xột xoạt cởi nơ con bướm trên eo mình, rút cởi ra, lễ phục
trên người cô liền rơi xuống, cô cũng chỉ nó nhẹ nhàng kéo xuống dưới,
chiếc váy liền từ trên vai cô chảy xuống, cả đống xếp chồng bên chân. Cô nhấc chân, đem đống vải vóc kia đá qua một bên, khom lưng, đỡ vai anh
dạng chân ngồi lên đùi anh.
Tối nay ánh trăng ảm đạm, cùng anh ở cự ly gần như vậy, cũng không nhìn thấy rõ thái độ của anh.
Sau khi cô ngồi vững vàng, buộc lại tóc, liền cởi áo ngực trên người,
tiện tay đem nó treo lên cái đinh ở trên cây cột, nâng mặt của anh lên,
bắt đầu hôn.
Ngón tay của cô từ trên gò má anh dời xuống, cuối cùng cắm vào mái tóc
ngắn của anh. Tóc vẫn còn ướt , nắm chặt ngưng lại trong đó vẫn còn hơi
nước.
Cổ họng Nam Tịch Tuyệt mơ hồ phát ra tiếng vang khẽ, lưỡi của cô đã cạy
mở môi anh, trượt đi vào, đông dò tây dò, quấn lấy đầu lưỡi của anh,
trượt qua trượt lại, cố tình lại câu cuốn lấy đủ chặt. Cánh môi đụng vào nhau tràn ra âm thanh bú mút, có một cái chớp mắt kia, anh thật sự nghĩ đẩy ra cô. Nhưng một giây kế tiếp, ý niệm nho nhỏ này liền bị động tác
của thân thể bóp chết. Anh thử dò xét dùng cánh tay vòng chắc eo của cô, phát hiện cô không có phản kháng, liền đem kéo lại càng chặt hơn.
Anh bắt đầu đáp lại nụ hôn ướt át của cô, đem toàn bộ nước miếng trong
miệng cô đều mút hết vào trong miệng mình, nuốt xuống, anh khẽ cắn môi
của cô. Anh đáp lại càng khiến cô tức giận, cô hung hăng cắn xuống khóe
môi anh một cái, anh liền cảm thấy mùi vị của máu, có chút lạnh, có chút mặn, còn có chút tanh.
An Nhiên cởi áo sơ mi của anh, giống như anh đã từng đối đãi qua với cô, dùng tay áo sơ mi chưa hoàn toàn rút ra hết trói cổ tay của anh lại. Cô thở nhẹ, cởi dây lưng của anh, lại đụng phải vết thương bên trái dạ dày của anh.
Thân thể anh run rẩy, rất nhanh bình tĩnh lại, mặc cho cô giày vò anh.
Nơi đó là dấu vết một viên đạt xoẹt qua, đây là do anh sau khi đánh gãy
xương sườn của Nam Cung Kỳ Áo, bởi vì Yến tử ngăn cản anh thả tên ác ôn
đó, lại bị Nam Cung Kỳ Áo từ phía sau đánh lén. Thật may là, đánh trật.
Không biết có phải là cố ý hay không, kế tiếp thời điểm An Nhiên cởi
quần anh ra, cánh tay thỉnh thoảng sẽ đụng vào nơi đó, anh cắn răng,
không nói tiếng nào. Anh biết trong lòng cô không dễ chịu, cần tìm cách
phát tiết ra ngoài, anh rất may mắn, cho dù là như thế, cô nghĩ tới vẫn
là anh.
Cô rất nhanh liền nằm ở chỗ bụng dưới của anh, đem nơi kia của anh cầm
xoa nhẹ vài cái, liền từ từ n