Polly po-cket
Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325221

Bình chọn: 9.5.00/10/522 lượt.

không thừa nhận chuyện sát hại bác Anh, có thể là mọi

người hiểu lầm hay không?" An Nhiên khó khăn mở miệng, cô chưa bao giờ

nghĩ đến, chân tướng lại là như vậy. Mẹ cô luôn luôn dịu dàng thiện

lương, tại sao có thể tàn nhẫn như vậy. Bởi vì có thể bảo vệ hạnh phúc

của chính mình, mà làm ra loại chuyện tổn thương người khác như vậy, hơn nữa, bác Anh còn là bằng hữu tốt nhất của bà?

Nhập Hồng bình tĩnh , nói: "Có lẽ là bởi vì con ở bên nghe, ông ấy thật

sự xấu mặt không nổi thôi. Năm đó sự tình của mẹ Yến tử bị dấu diếm,

nhưng là Anh tử là tính mạng của Nam Tĩnh, bà ấy vừa đi, đoán chừng Nam

Tĩnh chống đỡ củng chỉ còn sót lại ý niệm báo thù trong đầu. Đúng rồi,

Nam tử mấy ngày nay ở trong viện, cụ thể mẹ cũng không rõ ràng lắm, hình như là xảy ra xung đột với Nam Cung Kỳ Áo. Mẹ đối với nhà Yến tử vẫn có thẹn, ai. Còn nữa, hôm đó mặc dù Nam Tử đem tất cả tội đều ôm xuống,

nhưng là, đây tất cả đều là do Nam Tĩnh làm, thời điểm gặp chuyện không

may, Nam tử mất tích mấy ngày, cũng là bị ông ta phái người tách ra, cho nên. . . . . ."

"Con hiểu rõ. . . . . ." An Nhiên cắt đứt lời nói của Nhập Hồng, nước

mắt không khống chế được từ trong hốc mắt chảy xuống, trôi vào trong tai cô, lành lạnh, "Anh ấy chỉ đành phải . . . . . Bỏ qua con."

Anh đem tất cả đều gánh lên người mình, tình nguyện để cô hận anh. Anh

là sợ cái gì, sợ cô đem thù hận chuyển đến trên người ba anh sao? Lúc đó khi ở nhà anh, anh có lẽ đã lựa chọn đứng ở phía đối lập với cô.

Nhập Hồng nói xong, cảm thấy khối đá đè nặng trong lòng giống như được

gỡ xuống. Bà đến bàn trang điểm của An Nhiên cầm miếng bông tẩy trang,

thừa dịp đưa lưng về phía cô lau nước mắt, xoay người cười nói: "Tẩy

trang ngủ tiếp đi, mẹ nhìn con."

An Nhiên nhắm hai mắt lại, bông bải tẩy trang lau ở trên mắt hơi lạnh.

Một tuần lễ sau, An Nhiên đến tham gia hôn lễ của Nhập Hồng và Nam Tĩnh.

Cuộc hôn lễ này so với bất kỳ buổi lễ nào mà cô từng thấy đều lớn hơn,

trong tiệc cưới chật ních khách, khắp nơi đều là đèn flash, còn có cẩu

tử (phóng viên), chưa từ bỏ ý định muốn vọt tới trước mặt để kiếm tin

tức mới.

Hôn lễ mặc dù xa hoa, nhưng cũng lạnh lẽo. Đám người chật chội cũng

không làm cho không khí trở nên ấm áp, người qua lại đều hướng người mới tới với ánh mắt tò mò cùng thăm dò, mà không phải chúc phúc. An thị bị

Nam thị chính thức thu mua chỉ trong một tháng, phu nhân tổng giám đốc

An thị liền tái giá.

Các loại suy đoán tràn đầy trời đất, hơn nữa đều là tin đồn về Nhập Hồng và Nam Tĩnh trước khi bị bỏ tù. Thậm chí An Nhiên cũng nhận được một

phần, là đứa nhỏ phát báo trên đường thừa dịp loạn chen lấn đi vào, lấy

lòng cứng rắn nhét vào trong ngực cô nói là độc nhất vô nhị để chào

hàng, duỗi bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu ra đòi tiền.

Đứa nhỏ phát báo rất nhanh bị an ninh xách cổ đuổi ra ngoài, An Nhiên

đem tờ báo để ở trên đầu gối. Mục Sư cao giọng chúc phúc, nói: "Hiện

tại, chú rể có thể hôn cô dâu rồi." An Nhiên thu hồi tầm mắt, rơi vào tờ báo, lúc này, nếu là giả thì thật tốt.

Trong nhà họ Nam còn có một buổi tiệc tối long trọng, Nhập Hồng xác định An Nhiên không có việc gì, liền kéo cánh tay Nam Tĩnh, nhất nhất đi về

phía những người đàn ông đến dự để chào hỏi.

An Nhiên kinh ngạc mà nhìn Nam Tĩnh một lát, phát hiện cô thế nhưng đối

với người một tay phá hủy hạnh phúc gia đình mình lại hận không nổi.

Hoặc là nói, có chút cảm giác, cô giống như bị mất. Nhất thời trong óc

trống không, có lúc cô cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.

Cô đối với cấu trúc của Nam trạch rất quen thuộc, đi ra khỏi đại sảnh,

cô tìm một gian phòng, cũng không có mở đèn, tự giam mình ở bên trong.

Cô đi, cố gắng phân biệt hình dáng của các loại đồ vật trong phòng, một

gian phòng rất nhỏ bé, cảm giác cô giống như chưa từng tới. Dưới chân

mềm nhũn, cô dứt khoát tháo giầy, sợi lông mềm mại theo bước chân cô đi

lại mà không ngừng co lại rồi giãn ra, cảm thấy, dưới chân là thảm thật

dày, đi lên cực kỳ thoải mái.

Giữa gian phòng là một cây cột đứng thẳng rất lớn, mượn một chút ánh

sáng yếu ớt có thể thấy nhìn thấy bốn bề đều là màu sắc bất đồng. An

Nhiên đưa tay sờ sờ, trên mặt cây cột có một cái đinh nhô ra, giống như

là... dụng cụ để giúp trẻ em leo núi.

An Nhiên dựa vào một mặt cây cột ngồi xuống, chân còn đạp phải một cục

tròn vo, mềm mại co giãn, ôm đến trong ngực ngắt, là một quả bóng da. Cô đem quả bóng da ôm vào trong ngực vân vê nhào nặn, nghe nó phát ra

tiếng vang "phù phù", lại buồn cười.

Cô còn ở bên tay mò được một mô hình súng bằng nhựa nhỏ, bóp cò, có bài

hát vang lên. Kinh ngạc rất nhiều, cô ném nó qua một bên, cô giống như

biết nơi này là nơi nào rồi, hình như là .... phòng trẻ trong nhà họ

Nam.

Phản ứng đầu tiền của An Nhiên chính là rời khỏi gian phòng này. Cô đứng lên, lại từ từ ngồi xổm xuống.

Cô dựa vào cây cột này ngủ quên mất.

An Nhiên bị mùi thuốc lá hun tỉnh, mùi vị rất gay mũi, quả thật giống

như bên trong còn cuốn lá cây thuốc lá không được hong khô, bị hun đến

khó chịu. Cánh tay phải của cô có chút tê dại, hoạt động mấy cái. Cảm