
ả tội trạng đều thú nhận không kiêng kỵ, chỉ
trừ hạng nhất cố ý giết người. Bởi vì thời gian đã lâu, vả lại liên lụy
đến nhân viên ngoại tịch, cuối cùng án này còn kết luận là tội phạm kinh tế. Ý vị này, khiến hình phạt của An Diệc Bác sẽ nhẹ hơn rất nhiều.
An Nhiên ở nhà không muốn đi học, Nhập Hồng cả ngày bận rộn đóng gói hành lý, chuẩn bị cho hôn lễ.
Hiện tại việc mà cô thích làm nhất chính là ngồi vào trong phòng của
Khâu Thiếu mà ngẩn người. Bây giờ nhớ tới hắn, trong lòng vẫn còn cảm
thấy chán ghét nhiều hơn thích, nhưng là, nghĩ tới hắn không còn ở đây,
cô lại khó chịu như vậy, khó chịu đến mức đau lòng, trên mặt đất lăn qua lăn lại. Gần đây mọi chuyện xảy ra giống như một mớ bòng bon, dây dưa
loạn thành một đoàn, làm cho cô không có cách nào để suy nghĩ, có lúc cô sẽ phát hiện mình không tự chủ gặp trở ngại.
Có một ngày, cô lấy được từ dưới sàn nhà của Khâu Thiếu Trạch một gói
thuốc nhăn nheo đã móc, liền đi đến trong ngăn kéo tìm cái bật lửa, run
rẩy đốt. Khói lửa xâm nhập vào phế quản khiến cô cảm nhận được cảm giác
phong phú trong nhấy mắt, thời gian lâu dài, cô liền yêu thích phương
thức khói thuốc này.
Lời nói giữa cô và Nhập Hồng càng ngày càng ít, ngôi nhà to như vậy lại
vắng ngắt. Hôm nay, Nhập Hồng đi tới phòng của cô, lấy ra một bộ lễ phục mới đưa cho cô, nói cho cô biết đây là lễ phục mà cô phải mặc trong
buổi hôn lễ của bà.
An Nhiên mỗi ngày đều đem mình hun trong khói thuốc, cô mở to mắt nhìn bộ lễ phục lộng lẫy, nói: "Con muốn đi Trung Quốc." Nhập Hồng cũng không phản đối, chỉ ngồi xuống bên cạnh An Nhiên, giơ tay lên vén tóc ra sau tai giúp cô, hỏi: "Muốn đi vào lúc nào?"
An Nhiên đưa tay kéo nơ con bướm trên lễ phục, "Hai ngày nữa. . . . . . . Chờ qua hôn lễ của mẹ."
Nhập Hồng không ngờ cô sẽ đồng ý đến hôn lễ của mình, ánh mắt rơi vào
bàn chân của cô ở phía ngoài chăn, lấy tay thăm dò một chút, phát hiện
lạnh cóng, không khỏi đau lòng oán giận: "Mau vào trong chăn ấm."
An Nhiên ngoan ngoãn được Nhập Hồng đỡ nằm xuống, nhìn bà tỉ mỉ dịch góc chăn cho mình, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Mẹ, tại sao mẹ đột nhiên
muốn gả cho Nam Tĩnh?"
Trong khoảng thời gian này Nhập Hồng cố ý tránh né cái vấn đề này của
cô, nghe thấy cô hỏi lần nữa, biết cô không có được đáp án sẽ không cam
lòng, liền nắm tay cô ngồi ở bên giường, "Thật sự là do mẹ muốn trả thù
ba con."
Nhập Hồng dời đề tài "Biết nhà họ Nam tại sao lại níu lấy ba con không
thả không? Anh tử chết đi xác thực có liên quan tới ông ấy. Nhà chúng ta có vấn đề về dụng cụ, một người bị hại trong đó cũng chính là mẹ Yến
tử."
An Nhiên kinh ngạc muốn ngồi dậy, lại bị Nhập Hồng ngăn lại. Bà vuốt ve
tóc của cô, để cho cô lần nữa nằm xong, "Những chuyện này đã đè ở trong
lòng mẹ rất nhiều năm, có lúc suy nghĩ một chút, rơi vào tình cảnh như
ngày hôm nay, cũng là báo ứng thôi. . . . . . . Cũng biết mẹ của Yến tử
là bởi vì sinh Yến tử, thân thể suy yếu mà chết. Thật ra thì không phải
vậy, lúc ấy là Anh tử đỡ đẻ cho bà ấy, đối với tình trạng thân thể của
bà ấy là rõ ràng nhất. Sau khi mẹ Yến tử chết, Anh tử liền đến nhà chúng ta chất vấn ba con, ba con cũng thừa nhận, đó là một cái lưu thông trên thị trường chưa kịp thu về.
Mặc dù An thị khi đó đã rất lớn, nhưng xuất hiện chuyện như vậy, ba con
cũng không khoát khỏi phải gánh chịu trách nhiệm. Mà An Diệc Văn cũng
không tham gia xử lý An thị, chú ba của con lại cả ngày quấy rối, nếu
không có ba con, An thị khi đó đoán chừng đã đổ. . . . . . . Là, do mẹ
cho đến bây giờ vẫn còn đang kiếm cớ, nhưng dù sao đó cũng là một cái
mạng. . . . . . Ba con vẫn lo lắng Anh tử sẽ tố cáo, khi đó ông nội Nam
tử hết sức ghét Anh tử, cho nên cha con muốn đuổi Anh tử đi. Ba con ông
ấy. . . . . . Cũng quả thật dùng chút thủ đoạn.
Anh tử luôn luôn kiên cường, ba con làm như vậy, bà ấy lại càng không
thèm chịu nể mặt mũi. Là mẹ, ôm con vừa sinh chưa được bao lâu xin bà ấy ròi đi, mẹ nói, không hy vọng con gái của mẹ không có cha khi lớn lên.
Anh tử luôn coi mẹ như em gái mà chăm sóc, đối với yêu cầu quá đáng như
vậy của mẹ, bà cũng chỉ gọi Nam tử đang đá cầu ở bên ngoài qua lau mồ
hôi cho nó, hôn mặt của nó, nói một câu ‘cậu liền nhẫn tâm nhìn con trai của tôi phải rời khỏi mẹ ’? Bà ấy nói xong thật bình tĩnh, mẹ hiểu rõ
tính tình của bà ấy, bà ấy như vậy là đã đồng ý với mẹ.
Sau khi Anh tử rời đi, mẹ và ba con mới chân chính yên lòng. Mặc dù sẽ
áy náy, nhưng mẹ sẽ có thời điểm thỏa mãn trong nhà hạnh phúc. Mẹ cũng
không ngờ ba con sẽ nổi lên sát tâm với Anh tử, theo bên ông ấy bao lâu
nay mẹ cũng biết ông ấy không phải là người tốt. Nhưng mẹ vẫn luôn ngu
ngốc, ngốc cho đến bây giờ, còn cho là, chỉ cần ông ấy đối tốt với mẹ,
những thứ khác đều có thể tha thứ. Mẹ đời này thật sự là hại đến ba
ngươi trên đầu, thương yêu ông ta cũng bị mất nguyên tắc làm người,
nhưng ông ấy. . . . . .
An Diệc Văn không biết từ nơi nào lấy được tin tức ba con thuê nhà Nam
Cung, trước chúng ta một bước đến thành phố S, ai biết là đã xảy ra tai
nạn xe cộ. . . . . ."
"Mẹ, ba con vẫn