Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325195

Bình chọn: 9.5.00/10/519 lượt.

ao giờ có thể nhìn thấy bác

Anh nữa, hắn có thể như vậy hay không. . . . . . ?

Tình trạng của Khâu Thiếu Trạch so với suy nghĩ của cô còn tốt hơn rất

nhiều, mặc dù vẫn còn ở trong phòng ICU, đang thở oxi, thấy An Nhiên,

còn cười với cô, ngoắc tay ý bảo cô đi vào.

Y tá mở cửa dẫn An Nhiên đi đến, cô đi vào liền chạy ngay đến bên

giường, đem hắn nhìn từ trên xuống dưới vài vòng, xác nhận hắn thật sự

đã rất tốt mới ngồi dậy, kích động ôm cổ hắn, ôm chặt lại nghĩ tới vết

thương trên vai hắn, vội buông ra, cẩn thận đỡ hắn tựa vào trên giường.

Cô đi vòng qua phía sau giường điều chỉnh thanh lên xuống, giúp hắn điều chỉnh độ cao vừa phải. Khâu Thiếu Trạch cười nói: "Có thể, tới đây

ngồi."

An Nhiên ngoan ngoãn đi sang ngồi, đụng phải tay của hắn, mới cảm thấy

lạnh lẽo. Trong phòng bệnh nhiệt độ đủ ấm, sắc mặt của hắn lại là màu

trắng xám không bình thường, An Nhiên lo lắng cầm tay của hắn, lo lắng

nhét vào trong chăn, "Em đi lấy cho anh cái để ủ ấm tay."

"Không cần." Khâu Thiếu Trạch kéo cô, lắc đầu một cái.

Khóe mắt An Nhiên liếc về phía người bên ngoài cửa thủy tinh, kích động đứng lên, "Mẹ em tới thăm anh!"

Nhập Hồng chỉ đứng bên ngoài, nhìn dáng vẻ hình như cũng không tính đi

vào. An Nhiên ấm ức lần nữa ngồi xuống , "Anh không cần trách mẹ em, bà

ấy vừa mới trải qua một chuyện vô cùng khó khăn." Cô móc từ trong túi ra một tấm chi phiếu thả vào trong lòng bàn tay Khâu Thiếu Trạch, "Nhìn,

em hiện tại có tiền, anh cứ thoải mái dưỡng bệnh đi. Nghe bác sĩ nói có

một loại thuốc mới có thể dùng thử, khẳng định không thành vấn đề. Đây

cũng không phải là bệnh ung thư."

Khâu Thiếu Trạch lật tới mặt phía sau, thấy phía sau đều viết tên tuổi

của Nam Tịch Tuyệt và An Nhiên, ánh mắt nhất thời có chút hoảng hốt:

"Anh vẫn rất ghen tỵ với Nam Tịch Tuyệt."

Hắn thế nào cũng không quên được lần đầu tiên nhìn thấy Nam Tịch Tuyệt,

khi đó An Nhiên đi theo từ trong nước trở về, anh ta tới nhà làm khách,

cô giống như là một miếng cao dán thật chặt vào người anh ta, một đôi

mắt rơi vào trên người anh ta thậm chí cũng chiếu lấp lánh. Nam sinh

quần áo sạch sẽ như vậy, cử chỉ thỏa đáng, một hàm răng chỉnh tề trắng

như tuyết. Hắn chú ý thấy An Nhiên cố ý ăn chung với Nam Tịch Tuyệt một

đĩa gì đó, đang ăn bát canh của anh ta đã dùng qua, mà lúc đó, cô đang

cùng Khâu Thiếu Trạch gây gổ, luôn lớn tiếng ghét bỏ nói hàm răng của

hắn ố vàng xấu xí, bẩn vả lại cao thấp không đều.

Thật ra thì Nam Tịch Tuyệt cùng hắn cũng không có tiếp xúc nhiều, nhưng

cũng đủ để hắn ghen tỵ khó có thể hình dung. Hơn nữa hắn dần dần phát

hiện mình có tình cảm không bình thường đối với An Nhiên .

Khâu Thiếu Trạch ngẩng đầu nhìn hai mắt sưng đỏ của An Nhiên, thật ra

thì hắn phải...rất chán ghét cô mới đúng. Mà cho tới bây giờ, hắn thật

sự đã làm như vậy, nắm chặt tất cả cơ hội để cùng cãi vả với cô, vui vẻ

thấy cô giận đến khuôn mặt đỏ bừng phải ném đồ vật để trút giận. Hắn hận cô, nhưng lại ở trong đêm tối yên tĩnh lưu luyến nhớ đến cô. Rất lâu,

hắn cảm thấy An Nhiên mắng hắn biến thái thật sự là rất đúng.

An Nhiên không biết tại sao hắn đột nhiên lại nói như vậy, chỉ là có chút co quắp nhìn hắn.

Khâu Thiếu Trạch xoay chuyển, nói: "Nam Tịch Tuyệt cũng không phải cố ý

muốn phản bội em. Ngày đó anh ta ở trong phòng nghỉ có chút kỳ quái,

giống như là một loại ma túy nào đó." Một hơi này có vẻ nói hơi dài, hắn mệt mỏi, nhắm hai mắt lại, lại để cho An Nhiên đi lấy áo khoác của hắn.

An Nhiên không hiểu hết lời nói của hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Cầm áo khoác của hắn treo trên móc áo, Khâu Thiếu Trạch nhận lấy từ

trong tay cô, ở trong bóng tối vuốt phẳng một chút, ngón út đem chiếc

nhẫn hình ánh trăng lấy ra ngoài.

Hắn kéo tay trái của cô qua, đem chiếc nhẫn chậm rãi đẩy mạnh vào ngón áp út của cô.

An Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn kia, trong lòng lại cảm thấy kỳ

cục, cầu cứu nhìn về phía ngoài cửa, lại phát hiện cha con Nam Tĩnh cũng tới. Chạm phải tầm mắt của Nam Tịch Tuyệt, khiến cô sợ hãi quay đầu

lại.

"Thật ra thì, " Khâu Thiếu Trạch có chút khó khăn mở miệng, "Anh không

phải thật sự hận ba. . . . . . . Ông ấy đem anh từ trong cô nhi viện

mang về, anh vẫn nhớ."

An Nhiên phát hiện bên ngoài lại có thêm nhiều người tới hơn, có người

mặc cảnh phục, dẫn theo người mang còng tay đi tới , là An Diệc Bác!

"Cha!" An Nhiên kích động gọi, bắt được tay của Khâu Thiếu Trạch, "Ba nhất định là tới thăm anh."

"Nhiên Nhiên, " Khâu Thiếu Trạch hô hấp dồn dập, "Hôn anh, cầu xin em. . . . . ."

Giọng hắn yếu ớt, An Nhiên hoài nghi mình nghe lầm. Thấy bác sĩ mở cửa

phòng bệnh giúp An Diệc Bác, cô kích động lay tay của Khâu Thiếu Trạch,

"Ba tới thăm anh." Tay của hắn mềm nhũn từ trong tay cô rơi xuống, An

Nhiên kinh ngạc nhìn bàn tay trống không của mình, nhìn thấy Khâu Thiếu

Trạch không hề còn phản ứng gì "Bác sĩ, bác sĩ, mau đến nhìn anh ấy!"

Ba thầy thuốc cùng nhau vây quanh, bọn họ lần lượt nghe tim của hắn, rồi sau đó xin lỗi hướng cô lắc đầu một cái.

An Nhiên kéo bác sĩ phụ trách chính của Khâu Thiếu Trạch


Snack's 1967