The Soda Pop
Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325131

Bình chọn: 9.5.00/10/513 lượt.

ám nhìn sắc mặt của bác sĩ, vội vàng nói, "Tôi

đi lấy tiền, cầu xin các người nhất định phải điều trị tốt cho anh ấy."

Bác sĩ nghiêm túc nói: "Từ góc độ đạo đức nghề nghiệp của một người thầy thuốc, tôi sẽ đem hết toàn lực cứu chữa cho cậu ta, không phải là vấn

đề có tiền hay không. Tình trạng của cậu ta vẫn không tốt, lúc còn nhỏ

khi ba cô dẫn cậu ta tới đây kiểm tra toàn diện, bệnh này của cậu ta

thuộc về di truyền, cậu ta rất có thể sẽ giống như mẹ mình. . . . . ."

"Anh ấy sẽ không." An Nhiên kiên định nói, "Tôi đi lấy tiền, chờ một chút, tôi lập tức trở lại."

An Nhiên bắt xe đến nhà trọ của Nam Tịch Tuyệt. Cô vội vã chạy lên lầu,

mở cửa, trực tiếp vọt vào phòng ngủ, luống cuống tay chân lục lọi.

Cô nhớ, Nam Tịch Tuyệt từng đưa cho cô một tấm chi phiếu màu xanh ngọc,

nói bên trong tất cả là tài sản của anh, coi như là làm là sính lễ.

An nhiên tìm được nó ở bên trong hộp trang sức, cô kích động đặt nó vào

trong túi áo, xoay người muốn đi, lại ngây ngẩn cả người.

Nam Tịch Tuyệt đang ngồi trong góc phía sau cửa, áo sơ mi trắng trên

người đầy nếp nhăn. Thấy An Nhiên rốt cuộc cũng ý thức được sự hiện hữu

của mình, anh đỡ tường đứng lên, "Rốt cuộc nhìn đến anh rồi hả ?"

An Nhiên im lặng xông ra ngoài, "Em hiện tại không rảnh."

Nam Tịch Tuyệt ngăn cô lại, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Nhiên, không phải anh."

"Cái gì không phải anh?" An Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, nhìn ở khoảng cách gần, cô mới phát hiện anh giống như gầy đi một vòng lớn, anh đi chân

không, cúc áo sơ mi bị lôi kéo đến đứt, trên cổ còn có dấu vết mấy ngón

tay, lần nữa khiến cho cô nhớ tới việc mà anh đã làm. Cô ướng chừng mình không thể đi ra được, với gối đầu trên giường dùng sức đập lên người

anh, "Cái gì không phải anh, à? Là người sau lưng em chơi gái không phải là anh, hay là người Khâu Thiếu Trạch cầm tài liệu trong nhà đưa cho

cũng không phải là anh? Không phải anh thuê nhà Nam Cung theo dõi ba em

lấy được những tấm hình kia? Không phải em xảy ra chuyện anh cũng không

có mặt!"

Cô đập từng cái từng cái rất nặng, Nam Tịch Tuyệt không tránh, bởi vì cô đấm đá. Nước mắt An Nhiên"ào ào" chảy ra "Anh rốt chỗ nào đáng giá để

em yêu, nơi nào đáng giá để em dựa vào? Khâu Thiếu Trạch vì em mà sắp

chết, con mẹ nó anh liền cái rắm cũng không có!"

Nam Tịch Tuyệt trầm mặc không nói . Tất cả chứng cứ phạm tội của An Diệc Bác anh đều thu thập được, hình là anh thuê nhà Nam Cung theo dõi gom

lại, cùng những người phụ nữ khác lên giường cũng là anh làm, ở thời

khắc cô gian nan nhất lại giống như rùa rụt cổ núp ở nơi này không thể

ra sức cũng là anh!

An Nhiên đánh đủ rồi, đem gối đầu vứt qua một bên, chợt ôm lấy anh, "Tại sao anh lại không cần em? Em nơi nào chưa đủ tốt? Anh thật sự hận nhà

em như vậy, tại sao còn phải đối tốt với em, tại sao lại muốn dùng

phương thức này làm tổn thương em?"

Nam Tịch Tuyệt ôm cô thật chặt, cằm chống đỡ trên tóc của cô vuốt ve ". . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . ."

An Nhiên đẩy anh ra, "Em đi trước, Khâu Thiếu Trạch vẫn chờ tiền cứu

mạng." Cô cố gắng để cho mình bình tĩnh một chút, "Ba em chính xác không phải người tốt, bây giờ ông ấy đang bị giam trong ngục không có cách

nào ra ngoài, anh đã hài lòng chưa." Cô lấy ra tấm chi phiếu kia, "Tiền

chia tay, tôi lấy."

Tiền chia tay, ba chữ này giống như một thanh kiếm sắc đâm vào trong

lòng Nam Tịch Tuyệt, anh cầm vai của cô, "Tiểu Nhiên, em hãy nghe anh

nói. . . . . ." Ánh mắt anh rơi vào chỗ cổ áo của cô, dần dần lạnh

xuống, giơ tay lên vạch ra, thấy được dấu vết chỗ đó, "Em lại để cho hắn đụng vào!"

"Buông tay!" An Nhiên cầm quần áo che lại thật chặt, xấu hổ cùng khó chịu, cúi mặt xuống không dám nhìn anh.

Thái độ né tránh của cô làm lửa giân trong lòng Nam Tịch Tuyệt nâng lên, hắn"Phanh" một tiếng đá lên cửa, lạnh lùng nói: "Ở lại cùng anh."

"Anh mơ đi!" An Nhiên phải đi, bị anh ôm hông đẩy ngã ở trên giường.

Thái độ cường thế của anh làm cho An Nhiên giãy giụa càng mạnh, đối mặt

với anh, cô quả thật giống như một tờ giấy . Mấy cái liền bị anh lột

trống trơn .

Nam Tịch Tuyệt dùng sức hôn cô, mút cô, ôm cô, ngửi được mùi hương quen

thuộc từ cô, thế nhưng lại khiến anh tạm thời quên mất loại khát vọng

đáng sợ đó. Anh không để ý cô phản đối liền tách hai chân của cô ra,

thậm chí không có bất kỳ màn chuẩn bị nào, liền thẳng lưng tiến vào.

Anh mạnh mẽ đi vào, An Nhiên nơi đó khô khốc vô cùng, anh động mấy cái liền làm cô đau đớn.

Anh cậy mạnh mà chèn ép cô, An Nhiên cắn anh, cào anh, anh ngược lại

nâng cô ngồi dậy ôm chặt vào trong ngực, đôi môi ghé sát vào vành tai

cô, thanh âm lộ ra vẻ ẩn nhẫn cùng đau đớn: "Tiểu Nhiên, giúp anh một

chút."

Nam Tịch Tuyệt lần này làm cô rất đau. Cô bị anh lật qua bày thành tư

thế nằm sấp, anh từ phía sau tiến vào, rất sâu, động tác thô bạo, quả

thật giống như là một cuộc phát tiết thuần túy.

Bụng chướng lại bị bàn tay anh duỗi ra nắm lấy, anh không biết nặng nhẹ

vuốt ve, một đôi môi từ phía sau cắn vai của cô, hàm răng cũng cắt vào

trong thịt.

Đầu óc An Nhiên dần dần có chút không tỉnh táo