
ể bao dưỡng phụ nữ ở bên ngoài!"
"Dì, dì trước tiên bình tĩnh một chút." Khâu Thiếu Trạch cũng ngồi tới
đây, trấn an vỗ vỗ bả vai An Nhiên "Mặc dù ba có đúng hay không, nhưng
những tấm hình này là từ đâu tới, tại sao lại cố tình gửi đến tay dì vào lúc này? Dì không nên để cho những kẻ có dã tâm lợi dụng. Hay là trước
tiên nghĩ biện pháp gặp được ba, chúng ta cũng có thể nói rõ ràng từng
chữ."
Nhập Hồng đầu tiên là có chút hoảng hốt nhìn Khâu Thiếu Trạch, sau đó
sắc mặt dần dần thay đổi, bà lạnh lùng nói: "Trong nhà này mày có địa vị gì chứ, đừng có quơ tay múa chân với tao!"
Khâu Thiếu Trạch kinh ngạc, An Nhiên kéo tay Nhập Hồng, "Mẹ, mẹ đừng như vậy."
Nhập Hồng chợt đứng lên, chỉ vào Khâu Thiếu Trạch, "Mày, lập tức cút
khỏi cái nhà này cho tao! Chuyện trong nhà này không tới lượt mày nhúng
tay vào."
"Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút!"
"Bình tĩnh? Nhiên Nhiên, con nhìn xem kết quả của mẹ là gì chứ, tha thứ
cho ông ta ở bên ngoài, để cho ông ta mang đứa bé của tình nhân vào ở
trong nhà chúng ta lâu như vậy, mẹ được cái gì chứ? Ruốt cuộc coi cuộc
đời mẹ là cái gì chứ?"
"Mẹ, không phải như thế." An Nhiên khóc nói, "Mẹ, mẹ còn có con. Đây không phải là lỗi của Khâu Thiếu Trạch. . . . . ."
Nhập Hồng lau nước mắt, đối với Khâu Thiếu Trạch nói: "Lời như vậy tôi
sẽ không nói lại lần thứ hai, ngươi cũng đã lớn như vậy, tự giác một
chút đi."
Khâu Thiếu Trạch đứng lên, đối với An Nhiên nói: "Sẽ liên lạc lại."
Hai mẹ con bọn họ ăn qua quýt bữa tối. Đợi đến khi An Nhiên thu thập
xong bàn ăn lên trên lầu, phát hiện Nhập Hồng tự giam mình ở trong phòng ngủ.
"Mẹ, mẹ mở cửa ra, mẹ!" An Nhiên gấp đến độ đập cửa "Bang bang", cô sợ
Nhập Hồng nghĩ không thông, giọng nói xen lẫn nức nở, "Mẹ, mẹ mở của cho Nhiên Nhiên đi, Nhiên Nhiên không thể không có mẹ. . . . . ."
Sau cánh cửa truyền đến âm thanh tức giận của Nhập Hồng: "Đừng khóc! Ba
con hôm nay như vậy, cũng là báo ứng. Con yên tâm đi ngủ đi, mẹ đảm bảo
sẽ không có việc gì. Mẹ sẽ không vì mấy mảnh giấy vụn đó của An Diệc
Bác mà làm thương tổn tới mình “ nếu như con còn tới làm phiền, mẹ lập
tức sẽ biến mất ngay trước mặt con!"
An Nhiên không dám gõ cửa nữa, liền ôm đầu gối ngồi xuống trước cửa, vẫn khẩn trương nghe động tĩnh bên trong phòng. Khẩn trương quá độ sau
chính là mệt mỏi thật sâu, cô liền dần dựa đầu vào cánh cửa ngủ quên.
Giữa lúc mơ mơ màng màng cảm thấy có người đang ôm mình đi xuống dưới
lầu, ánh mắt của cô đau đến cơ hồ không mở ra được, híp mắt nhìn.
"Là anh." Khâu Thiếu Trạch nói, nghiêng người đẩy cửa phòng An Nhiên ra, đặt cô lên trên giường.
An Nhiên mím môi, cuối cùng không nhịn được khóc ra thành tiếng, "Tôi
nên làm như thế nào?" Tất cả đều đến quá mức đột ngột, liên tiếp đả kích khiến cô không chấp nhận nổi.
"Còn có anh." Khâu Thiếu Trạch chần chờ đưa tay, nhìn cô không có né
tránh, giúp cô lau đi nước mắt, "Anh là anh trai của em, có thể dựa
vào."
"Còn có anh." Khâu Thiếu Trạch chần chờ đưa tay, nhìn cô không có né
tránh, giúp cô lau đi nước mắt, "Anh là anh trai của em, có thể dựa
vào."
Đây là lần đầu tiên hắn nói với cô những lời ấm áp như vậy, An Nhiên hít hít lỗ mũi, nức nở gật đầu một cái, từ từ dựa vào trong ngực hắn, thút
thít khóc, phát tiết nỗi khổ sở trong lòng mình.
Một buổi tối này, An Nhiên ngủ đặc biệt hỗn loạn. Một lát lại lo lắng An Diệc Bác sẽ phải ngồi tù, nhất thời vừa khóc vừa kêu tên Nam Tịch
Tuyệt, lại thỉnh thoảng nói mơ không để cho Nhập Hồng đi. Trong lúc cô
tuyệt vọng cho rằng mình sẽ vĩnh viễn chìm trong ác mộng thì có một đôi
tay lạnh lẽo nắm lấy tay cô thật chặt, trấn an cô.
Lúc An Nhiên tỉnh lại mặt trời còn chưa nhô lên hoàn toàn, trong phòng
ngủ trống rỗng, Khâu Thiếu Trạch đã không thấy bóng dáng, có tiếng giầy
cao gót đang đi về phía này.
"Nhiên nhiên đã tỉnh rồi hả ?" Nhập Hồng đẩy cửa phòng cô ra, bà hôm
nay, dung nhan tinh xảo cũng có chút quá mức. Lớp trang điểm dầy cộm
nặng nề che giấu đi quầng thâm nơi đáy mắt, trên người là một bộ đồ công sở lông cừu đen nhánh, trong khuỷu tay còn vắt một cái áo khoác thật
dày.
"Mẹ. . . . . ." An Nhiên kinh ngạc nhìn Nhập Hồng, có chút lo lắng bò xuống giường, "Mẹ. . . . . ."
"Mẹ không có việc gì." Nhập Hồng nở nụ cười thoáng qua, "Con thay xong
quần áo rồi xuống lầu , mẹ thương lượng với con chuyện này."
Nhập Hồng quá mức tỉnh táo khiến An Nhiên có chút sợ hãi, cô nhanh chóng mặc quần áo tử tế chạy xuống lầu.
Nhập Hồng làm trứng chiên cùng bánh tráng, rót sữa tươi cho mình cùng An Nhiên, thấy An Nhiên đứng ở bên cạnh bàn ăn sững sờ, gọi cô ngồi, "Ăn
cơm trước."
An Nhiên lo lắng nhấp một hớp sữa tươi, nhìn trứng gà chiên vàng trong bàn ăn, lại không nuốt trôi.
Nhập Hồng sau khi ăn xong, nói với cô: "Nhiên Nhiên, mẹ suy nghĩ một
đêm, quyết định đem An thị bán đi. Con trước nghe mẹ nói hết lời." Bà
hít một hơi thật sâu, "Ba con phạm phải những chuyện kia, cũng đủ khiến
ông ấy phải ngồi tù mấy chục năm, nói thật, hiện tại mẹ rất hận ông ấy,
con cũng không cần trông cậy vào mẹ sẽ đi giúp ông ta tìm luật thoát
tội. Mấy nă