
giác ra, anh nằm ngửa
trên mặt đất, nửa ngày chưa đứng dậy.
Khâu Thiếu Trạch vừa rời đi, An Nhiên không thể tiếp tục ngụy trang hung hãn, cô quỳ xuống bên cạnh Nam Tịch Tuyệt, liều mạng lôi cánh tay của
anh, "Anh đứng lên cho em! Anh thế nhưng. . . . . . Chơi gái! Anh rốt
cuộc muốn như thế nào, hả, anh nói đi!"
Nam Tịch Tuyệt còn chưa mở miệng, An Nhiên đã khóc không thành tiếng,
"Anh có thấy mình độc ác hay không? Anh nói rõ cho em, rốt cuộc là tại
sao?"
Cánh tay Nam Tịch Tuyệt dùng sức, kéo cô vào trong lồng ngực mình, ngay
sau đó liền lật người đè lên , không đầu không đuôi hướng về phía cô
cường hôn.
An Nhiên đấm đá, cong đầu gối lên hung hăng đá vào bụng dưới của anh.
Nam Tịch Tuyệt rên lên một tiếng, mặc dù tránh thoát một kích chí mạng
như vậy, nhưng bụng vẫn mạnh mẽ bị cô đá tới, một phen đau đớn khiến anh phải đứng thẳng người lên.
An Nhiên từ dưới người anh bò ra ngoài, "Anh nổi điên làm gì?"
Cả phòng nghỉ tràn ngập mùi vị hoan ái, hòa quyện với mùi rượu nồng nặc ở chung một chỗ, làm cho người muốn nôn mửa.
Tay chân An Nhiên như nhũn ra, hai chân cơ hồ run rẩy không đứng nổi.
Nam Tịch Tuyệt ôm lấy chân của cô, hàm hồ nói: "Đừng làm rộn, Tiểu
Nhiên. . . . . ." Anh lại lầu bầu cái gì đó, An Nhiên cũng không nghe
rõ.
Anh từ trong đau đớn hồi phục lại như cũ, vẫn còn là lay cô cầu hoan.
Trên người anh có mùi nước hoa của người phụ nữ xa lạ, hun đến sắc mặt
An Nhiên trắng bệch. Cô bị anh siết chặt trong ngực, tránh né cái miệng
của anh, thế nhưng anh lại bắt đầu cởi quần của cô, dùng hạ thân cứng
rắn nóng bỏng chống đỡ ở hạ thân của cô.
"Anh buông tay!" An Nhiên không thoát ra được, "Khâu Thiếu Trạch cứu tôi, Khâu Thiếu Trạch!"
Cửa từ bên ngoài bị đá văng ra, người đầu tiên tiến vào không phải là
Khâu Thiếu Trạch, mà là bác sĩ của Lăng Hiên, người theo sát vào là Khâu Thiếu Trạch, hai người hợp lực mới đem được Nam Tịch Tuyệt say khướt
kéo ra.
"Bác sĩ, anh ấy tại sao lại bị như vậy? Có phải đã ăn phải đồ bị hỏng
hay không?" An Nhiên lúc này mới phát giác ra Nam Tịch Tuyệt có chỗ
không thích hợp, anh luôn luôn giữ tỉnh táo, làm sao có thể vì say rượu
mà thành ra mất lý trí như vậy?
Bác sĩ còn chưa mở miệng, điện thoại trong túi An Nhiên liền rung lên,
là Nhập Hồng gọi. Cô không muốn để Nhập Hồng nghe ra sự khác thường của
mình, liền đem điện thoại di động đưa cho Khâu Thiếu Trạch, "Anh nhận
giúp tôi." Cô vội vã cúi đầu lau nước mắt.
Khâu Thiếu Trạch nhận lấy điện thoại, còn chưa kịp nói hai câu, sắc mặt
liền đại biến, còn chưa tắt điện thoại liền kéo An Nhiên đi ra ngoài:
"Dì trước tiên bình tĩnh đã, chúng con sẽ lập tức trở về."
"Ba bị thế nào?" An Nhiên nắm chặt cánh tay của hắn, khẩn trương hỏi.
Khâu Thiếu Trạch thở dài, "Trở về rồi hãy nói."
Trở lại An trạch, An Nhiên thấy Nhập Hồng Nhất ngồi ngây người trên ghế sa lon, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt thẫn thờ.
"Mẹ, " An Nhiên ngồi vào vị trí đối diện bà, cẩn thận hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Vành mắt Nhập Hồng đỏ hồng, đem một túi giấy to khoảng bằng một tờ A4
bên cạnh đưa cho cô, âm thanh run rẩy: "Chính con xem đi, . . . . . .
Đây chính là chuyện tốt mà ba con đã làm!"
Bên trong chứa một tập hình dày, An Nhiên chỉ lấy ra mấy hình trong đó
nhìn, cả người liền cứng lại, "Mẹ, những thứ này. . . . . . Thế nào lại
có ở đây?"
Trong mỗi bức đều là hình ảnh sắc nét, đều có một người đàn ông trung
niên quân áo chỉnh tề cùng với một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Người phụ
nữ mặc quần áo thanh lịch, hoặc quần áo nửa kín nửa hở, hoặc đang trong
tư thế mị hoặc, nhiều người phụ nữ khác nhau, nhưng lại là cùng một
người đàn ông — An Diệc Bác.
Nhập Hồng quan sát nét mặt An Nhiên, đột nhiên hỏi: "Nhiên nhiên, ba con ở bên ngoài làm những chuyện này, con cũng biết?"
An Nhiên cúi đầu thật thấp , "Vâng."
"Con biết, tại sao không nói với mẹ?" Nhập Hồng tức giận nói, "Con cứ
trơ mắt nhìn mẹ bị ông ta tổn thương như vậy? . . . . . . Thiệt thòi cho mẹ vẫn nghĩ rằng ông ta đã hồi tâm chuyển ý rồi."
"Thời điểm con đến Hoa Thịnh bắt gặp qua một lần, con vốn nghĩ sẽ nói
cho mẹ biết, khuyên hai người ly hôn , nhưng sau lại. . . . . . Sau đó
một nhà chúng đi Hawai tổ chức sinh nhật cho mẹ, ba nói sau này sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với mẹ nữa, ba nói ba rất yêu mẹ. . . . . ."
An Nhiên càng nói càng giống như không còn hơi sức.
Mới vừa rồi ở chỗ Nam Tịch Tuyệt nhìn thấy một màn đó khiến trong đầu cô không khỏi nóng lên, cô có thể hiểu trong lòng Nhập Hồng hiện tại có
bao nhiêu hận. Hơn nữa Nhập Hồng và An Diệc Bác làm vợ chồng nhiều năm
như vậy, Nhập Hồng đối với hắn tình nghĩa, có thể dùng “tình sâu như
biển” để hình dung.
"Yêu ta?" Giọng nói Nhập Hồng bi thương, "ông ta yêu mẹ như vậy sao? Lừa gạt mẹ cả đời. . . . . . Chính con xem những tấm hình kia một chút, hai năm qua, ông ta căn bản chưa từng cắt đứt với phụ nữ ở bên ngoài! Khó
trách chi phí tiếp khác của ba con lại cao hơn những người khác nhiều
như thế, coi như ông ta đi xã giao nhiều, cũng không thể nhiều quá như
vậy, hóa ra là ông ta cầm đi đ