
.
Cô khóc khàn cả giọng, cơ hồ muốn sặc khí. Nam Tịch Tuyệt cách một lớp
chăn vỗ lưng cô, giúp cô thuận khí. Thân thể dưới chăn gầy yếu mỏng manh run thành một đoàn, anh biết giờ phút này dù có nhiều từ ngữ an ủi đi
chăng nữa cũng chỉ vô lực, chỉ là ôm cô chặt một chút.
An Diệc Bác là người lõi đời khôn khéo, sẵn có ánh mắt mưu lược, cũng có thủ đoạn tàn nhẫn, cũng không thiếu hành vi hào hiệp nhu tình. Tuổi
càng lớn, ngược lại càng thêm lắng đọng sức quyến rũ thành thục. Trong
cái vòng này, thứ không thiếu nhất chính là những người đàn ông vừa có
tiền lại vừa có dã tâm cùng những người phụ nữ quyến rũ. Không biết
những chuyện phong lưu này của ông ta, sợ chỉ có Nhập Hồng và An Nhiên
là không biết.
Đợi đến khi An Nhiên dần dần bình tĩnh lại, Nam Tịch Tuyệt giũ mở cái
chăn cô che đậy ra, "Cẩn thận buồn bực." Cô không lên tiếng, chỉ giương
một đôi mắt sưng đỏ nhìn anh, giọng nói khàn khàn: "Em muốn về nhà."
Nước mắt tuôn ra, tích tụ ở trong hốc mắt nhẹ nhàng muốn đổ, "Em muốn mẹ em ly hôn với ông ta. . . . . . . ông ta không biết xấu hổ!"
Nam Tịch Tuyệt giữ vai của cô, "Anh vừa mới gọi điện thoại cho dì Hồng,
tối nay em ngủ lại chỗ này. Có chuyện gì ngày mai lại nói, được không?"
An Nhiên nghiêng người sang đưa lưng về phía anh, thanh âm khàn khàn:
"Khâu Thiếu Trạch đã sớm biết chuyện này, . . . . . . Cái lần kia còn
hỏi em." Cô lấy ra giấy vệ sinh ở dưới gối, lau một chút nước mũi. Đôi
mắt sưng đau, cô vuốt vuốt, nháy nháy mắt, lại bắt đầu rơi nước mắt. Cúi đầu cắn một góc cái gối, nức nở.
Lúc trước ôm cô lên giường còn chưa kịp cởi giày, trên giường đơn cùng
chăn bị cô đá lên không ít dấu chân. Nam Tịch Tuyệt phủi hết bụi bẩn
trên chăn và giường xong, liền kéo chân An Nhiên chuyển qua bên ngoài
mép giường, giúp cô cởi giày.
"Ngủ một giấc thật tốt, tất cả đều có anh." Anh cầm chân của cô, phát
giác lòng bàn chân của cô lạnh toát, bỏ đi đôi tất dài của cô, sờ qua
tất cả đều là mồ hôi ướt lạnh.
An Nhiên từ từ ngồi dậy, ôm lấy anh, hai chân thuận thế quấn lên hông
anh. Trong lòng cô trống trải, cả người không có cảm giác an toàn. cảm
giác sụp đổ đè ép cô đến không thở nổi.
Cô nặng nề giắt trên người anh, kéo theo anh nằm xuống giường. Nam Tịch
Tuyệt chống đỡ nằm phía trên thân thể cô, trấn an hôn lên cái trán đầy
mồ hôi của cô, còn chưa nói ra lời trấn an, lại nghe được tiếng chất vấn của cô: "Có anh ở đây, thì thế nào?"
Hô hấp của Nam Tịch Tuyệt hơi chậm lại, không dám nhìn cô. Là do anh
tham luyến mùi vị cùng cô dây dưa vui thích, nhưng ngay cả một câu cam
kết cũng không cho cô. Trong buổi tiệc sinh nhật ngày đó của Nam Cung
Yến , anh nên tỏ rõ tâm ý của mình với cô, như vậy anh mới có thể để cô ở trong lòng mãi mãi che chở bảo vệ, trừ cô ra, chỉ sợ cuộc đời này anh
cũng không gặp được người con gái nào khác nữa.
Anh đọc được ở trong mắt cô một loại cảm giác thất vọng, anh ôm lấy mặt
cô, giọng nói vội vàng: "Tiểu Nhiên, có em ở đây, anh tuyệt đối không
động đến An thị!" Từ sau khi hiểu rõ được tình cảm của mình, anh vẫn
luôn luôn mâu thuẫn, mà mấy ngày cùng cô xa cách đó, lại khiến anh nếm
trải cảm giác nhớ nhung đau khổ. Bến tàu của cô đã bị tàn phá không chịu nổi, anh nhất định sẽ cho cô một bến đỗ nghỉ ngơi ấm áp.
An Nhiên kinh ngạc nhìn anh, hình như không thể lý giải được ý tứ trong lời nói của anh.
Nam Tịch Tuyệt dùng chóp mũi tựa sát vào chóp mũi của cô, hô hấp nóng
rực, "Anh yêu em." Những lời này vừa ra khỏi miệng, hai tai của anh nóng ran, gương mặt tuấn tú đỏ ửng. Có lúc anh cũng cảm thấy mình điên rồi,
cô mới bây lớn, nói không chừng còn không thể hiểu được tình yêu đích
thực.
An Nhiên ngửa mặt lên một chút liền đụng phải môi anh, cô nhắm chặt mắt, dùng sức hôn anh, cánh môi run rẩy cắn nuốt nhiệt độ trên môi anh. Nam
Tịch Tuyệt đè ép cô, hôn cô, dùng sức vuốt ve thân thể cô.
Kéo khóa quần anh xuống, tay của cô tham tiến vào cầm lấy vật to lớn
kia. Dưới động tác trên tay cô anh cũng không nhịn nổi nữa, bàn tay duỗi xuống phía dưới váy kéo quần lót của cô xuống, kéo xuống tới mắt cá
chân, một tay nâng mông của cô lên nghênh hợp hướng về phía bụng dưới
của anh.
Đợi đến khi chiếm giữ đi vào, Nam Tịch Tuyệt mới phát giác có điều không đúng, khô khốc khít khao, cô khiến anh quả thật không thể nhúc nhích
chút nào. Hiển nhiên người khổ sở hơn chính là An Nhiên, khóe mắt không
ngừng rơi lệ, đôi môi trắng bệch.
Anh tức giận, rõ ràng không có cảm giác, lại giả vờ thành một bộ dáng nhiệt tình như vậy, cô đang làm gì thế?
Anh muốn lui ra ngoài, hai tay An Nhiên giữ chặt lấy vai anh, kéo anh
xuống. Bởi vì động tác nghiêng về phía trước của anh, khiến anh lại tiến vào càng sâu hơn. Môi An Nhiên dính vào bên lỗ tai anh, nói: "Cám ơn
anh đã thương hại."
Thân thể Nam Tịch Tuyệt cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn vào đáy mắt cô, "Em không tin anh?"
An Nhiên quay đầu đi, né tránh ánh mắt của anh, nức nở nói: "Anh để cho
em tin tưởng thế nào đây?" Trong đầu đột nhiên thoáng qua hình ảnh ghê
tởm tối nay, cô giùng giằng chống người lên, dùng sức đẩy Nam Tịch Tuyệt