Pair of Vintage Old School Fru
Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324583

Bình chọn: 9.00/10/458 lượt.

không nặng hừ một tiếng, "Cụng đầu rồi hả ?"

"Không có, có dây thắt an toàn rồi." An Nhiên cười nói.

"Vui mừng như thế?" Giọng nói của Nam Tịch Tuyệt lộ ra chút kỳ quái.

An Nhiên mím môi cười, "Roch ở trong trường học bọn em chính là NO. 1,

vừa là đội trưởng đội bóng đá, học tập lại xuất sắc. Ngày hôm qua Yến tử còn khẳng định là em sẽ không mượn được máy vi tính của cậu ấy, " cô hả hê rút quyển vở ra liếc nhìn, "Yến tử sẽ phải đem thẻ vàng ở Elizabeth

cho em, ha ha!"

Nam Tịch Tuyệt trầm mặc một lát, đột nhiên đem ví tiền của anh cho cô,

"Ông nội anh hàng năm đều may kiểu áo Tôn Trung Sơn ở Elizabeth, bên

trong còn có thẻ kim cương, cho em cái này. . . . . . . Đem laptop trả

lại."

An Nhiên kinh ngạc cầm ví tiền của anh, không dám tin nhìn anh, cởi dây thắt an toàn tiến gần đến bên miệng anh, dùng sức ngửi.

Nam Tịch Tuyệt không cản trở cô, vội vàng thắng xe lại, "Ngồi xong!"

Dù sao xe cũng dừng lại rồi, An Nhiên dứt khoát dựa vào trong ngực anh, "Em ngửi thấy vị chua."

Vẻ mặt Nam Tịch Tuyệt mất tự nhiên , lại thấy cô cong đôi môi lên, hôn lên môi anh một cái, "Khói lửa thật là lớn."

Nam Tịch Tuyệt nhiệt tình hôn lại cô, chờ đến khi cô có chút khó thở mới chịu buông ra, đưa tay vuốt ve cánh môi bị anh cắn có chút sưng đỏ, nhỏ giọng nói: "Còn nếm ra mùi gì nữa?"

An Nhiên bị anh hôn có chút thảm hại, trừng mắt nhìn anh, "Ghen còn không chịu nhận, không biết xấu hổ!"

Nam Tịch Tuyệt nâng ngón tay lên lau mồ hôi trên chóp mũi cô: "Ai nói anh không nhận?"

Cổ họng An Nhiên căng lên, lại nghe thấy anh thẳng thắn thừa nhận: "Anh

chính là ghen. Tiểu tử kia đối với em không thật lòng, về sau cách xa

hắn một chút." Cô ngược lại có chút quẫn bách.

Hốc mắt cô có chút nóng, ngượng ngùng vùi đầu vào vai anh, hít hít mũi.

Nam Tịch Tuyệt vén cổ áo của cô lên, thấy trên gáy cô có mấy ban màu

hồng nhỏ, nghi ngờ nói: "Còn chưa có tiêu?"

An Nhiên sờ qua, "Không phải, là cổ áo đồng phục học sinh quá cứng, làm

cho cổ có chút không thoải mái, nên em hay gãi. Tốt nhất sau này y phục

cho dù là trong hay ngoài cũng nên làm bằng da, thích hợp với thể chất

nhạy cảm. Em liền không cần phải lo nghĩ nữa."

Ngón tay Nam Tịch Tuyệt nhẹ nhàng vuốt ve mấy nốt hồng đó, như có điều

suy nghĩ. An Nhiên từ nhỏ đã được nuông chiều, da mặc dù trắng nõn trơn

bóng, nhưng cũng rất dễ bị dị ứng. Mua

quần áo cũng đều phải nghiên cứu hàm lượng chất liệu vải trước tiên.

An Nhiên né tránh tay của anh, "Thật là nhột, đừng đụng."

Nam Tịch Tuyệt ôm cô thật chặt, "Tiểu Nhiên, tối nay đến chỗ anh?"

An Nhiên lập tức đỏ mặt, cúi đầu dạ.

Hai người trước tiên sẽ đi siêu thị mua một đống thuốc bổ để mang đến

chỗ Trương Nghiên. Vừa vào cửa phòng Nam Cung Quân Như, An Nhiên liền

nhìn chằm chằm vào bụng Trương Nghiên không tha, vẫn còn rất bằng phẳng, hoàn toàn không nhìn ra là mang thai.

Trong nhà bọn họ tràn ngập mùi thơm mê người, Nam Cung Quân Như đang đeo tạp dề hoa của Trương Nghiên nấu cơm, nhìn thấy Nam Tịch Tuyệt và An

Nhiên, vui mừng vô cùng, luôn miệng nói hai người bọn ho ở lại ăn tối.

Bởi vì chuyện của Yến tử, cho nên trong lòng An Nhiên luôn có vướng mắc, cũng không thèm nể tình Nam Cung Quân Như: "Tôi mới không thèm ăn món

anh làm. Khẳng định khó ăn chết."

Nam Cung Quân Như rộng lương không tính toán với sự ngạo mạn của cô, ôm

vai Nam Tịch Tuyệt dẫn anh vào phòng bếp, "Làm cho vợ tớ vài món ăn, chờ khi đứa bé ra đời sẽ để cho nó gọi cậu là cha nuôi."

Trong phòng bếp rõ ràng truyền đến âm thanh cự tuyệt của Nam Tịch Tuyệt: "Không cần."

An Nhiên không nhịn được đi quanh người Trương Nghiên hai vòng, còn làm

như thật đưa tay sờ đến bụng của cô, trầm ngâm nghe một hồi lâu, "Động

tĩnh gì cũng không có!"

Trương Nghiên phì cười: "Mới hai tháng, cũng chưa thành hình thù đâu, làm sao có thể có động tĩnh được."

Sắc mặt cô đỏ thắm, rõ ràng mập hơn so với trước kia. An Nhiên hỏi: "Chị thật muốn cùng hắn kết hôn?"

Trương Nghiên gật đầu một cái, vẻ mặt hạnh phúc.

"Nhưng...."

"Chị hiểu rõ." Trương Nghiên nói, "Gia đình anh ấy không đồng ý. Chỉ là, bọn chị cũng không phải không nuôi sống nổi mình.....Chị thật sự rất

thích anh ấy."

An Nhiên gật đầu một cái, "Em hiểu." Cô nổi lên nghi vấn chuyện trước

kia, "Trước kia không phải chị thích anh Nam sao, như thế nào lại ở cùng một chỗ với Nam Cung Quân Như?" Nghi vấn này An Nhiên đã nhịn rất lâu

rồi, theo như cô nghĩ, bởi vì Nam Tịch Tuyệt không yêu cho nên cô ấy mới thích người đàn ông khác, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Trương Nghiên có chút đỏ mặt, "Em còn nhớ rõ sao, khi đó chị tuổi còn

nhỏ. Lại thấy Nam tử đẹp trai. Ai nha, người nào ở thời kỳ thiếu nữ mà

chả từng thầm mến chứ." Cô nhún nhún vai, "Chính là như vậy. Đứa trẻ khi thích cũng không có mấy cái là thật, nếu không phải là chị đi tảo mộ cô giáo Bùi gặp phải cậu ấy, chị cũng đã sớm quên cậu ấy rồi."

An Nhiên phản bác: "Ngoại hình Nam Cung Quân Như lại không dễ nhìn."

Trương Nghiên trêu chọc cô: "Chị bây giờ mà còn yêu Nam tử thì thật tốt đúng không? Nam tử mị lực vô biên."

An Nhiên suy nghĩ một chút