
h lại mềm nhũn, liền nặng nề ngồi lại.
Giọng nói khàn khàn của Nam Tịch Tuyệt vang lên: "Tiểu Nhiên, một lần nữa."
An Nhiên có chút hiểu ý của anh, liền thử dò xét lên xuống mấy cái, đổi
lấy là tiếng rên rỉ khêu gợi của anh. Anh đè nén âm thanh để cho cô hết
sức thỏa mãn, ra sức động vài chục cái, mệt mỏi cả đầu cũng đầy mồ hôi
tựa vào trong lòng anh, thở gấp liên tiếp: "Mệt quá, không động được."
Nam Tịch Tuyệt ôm chặt cô, không khắc chế nữa, nhanh chóng chạy nước rút.
Mặc dù cách một tầng, nhưng cái đó cũng đủ để kích thích An Nhiên, hai
tay cô không khỏi ôm chặt hông anh, cảm thấy chân mình cũng bắt đầu co
rút.
Cô nghĩ, làm yêu đúng là một chuyện thần kỳ, liền muốn cứ
như vậy cùng cùng anh ở chung một chỗ, không cần phải suy nghĩ nhiều,
vĩnh viễn cũng không xa rời.
Trong phòng tiệc đột nhiên phát ra một hồi tiếng hoan hô nhiệt liệt, so với thời khắc nửa đêm thì lần này có chút kéo dài hơn.
An Nhiên vốn bọc tây trang của Nam Tịch Tuyệt gối đầu lên chân anh nghỉ
ngơi, cũng bị thức tỉnh, lật người liền bò dậy, "Em muốn đi ra ngoài."
Cô tức giận nhìn Nam Tịch Tuyệt một cái: "Đều tại anh, làm cho em vắng
mặt trong thời khắc quan trọng nhất của Yến tử."
Sắc mặt cô đỏ
thắm như một đóa hoa nở rộ, lông mày giống như những giọt sương xanh
miết mềm mại, một cái nhìn sang, xinh đẹp quyến rũ động lòng người.
Nam Tịch Tuyệt vốn đang lười biếng ngồi dựa lưng vào ghế sa lon, lẳng lặng
chờ cô khôi phục thể lực. Giờ phút này không khỏi lại bị cô khơi lên
hứng thú, trong mắt mỉm cười nhìn chằm chằm vào thân thể trần truồng lộ
ra dưới áo khoác tây trang.
An Nhiên có chút xấu hổ, khép lại chặt y phục, "Em muốn đi ra ngoài."
Nam Tịch Tuyệt nhìn cô thật sâu một cái, từ trên ghế salon đứng dậy, đi tới đi lui thu thập quần áo tán loạn xung quanh của cô lên. Cái nhìn kia,
khiến An Nhiên đang vùi ở trên ghế salon không khỏi đỏ mặt tới tận mang
tai, anh, mới vừa rồi là phóng điện với cô sao? Cái loại ánh mắt đó quả
thật như muốn đem cô hòa tan.
Lúc anh giúp cô mặc quần áo, An
Nhiên không được tự nhiên liền ầm ĩ. Cô chán ghét đẩy anh ra nhặt lên
quần lót màu xanh dương, "Em không muốn mặc, đều ướt rồi." Cô nhanh
chóng kéo sườn xám mặc vào, uốn éo người cài nút áo, đeo giày cao gót,
chỉ làn váy dài tới đầu gối, "Căn bản không nhìn thấy."
Nam Tịch
Tuyệt trừng mắt nhìn cô, "Em cứ như vậy đi ra ngoài? Trở lại mặc cho
xong, chỗ này cũng không có nội y khác để em thay!"
An Nhiên hướng anh lè lưỡi: "Cũng không mặc. . . . . . . Em đi trước." Cô vội mở cửa chạy ra ngoài.
Còn có sức để chạy, thể lực thật không tệ, lần sau tuyệt đối sẽ không dễ
dàng tha cho cô. Nam Tịch Tuyệt đem vạt áo sơ mi mở rộng cài lại thật
tốt, đeo cravat, thắt dây lưng, nhặt áo vét trên ghế sa lon mặc vào, áo
mũ chỉnh tề nhìn cái quần lót bị An Nhiên vứt bỏ kia.
Anh ho nhẹ hai tiếng, cuối cùng khom lưng nhặt nó lên , gấp cẩn thận bỏ vào trong túi quần. Đến mùa thu sau khi khai giảng, người theo đuổi An Nhiên bỗng nhiên
nhiều hơn. Những ngày đi học, bên trong tủ chứa đồ của cô chứa đầy những tờ giấy nhỏ, đều là những tin nhắn mời hẹn hò, số điện thoại liên hệ,. . . . . . Đặc biệt hơn, trên bảng tin trong sân trường còn có tên cùng
hình của cô, chính là hình cô trong trang phục tham gia tiệc sinh nhật
của Nam Cung Yến lần trước.
Trong thư viện đại học C rộng lớn, An Nhiên vừa cẩn thận nghiên cứu tấm
hình kia, còn cố ý kéo Nam Cung Yến làm cố vấn, chỉ cô ấy tấm ảnh trên
màn hình máy vi tính: "Nhìn cái này, cùng tớ hiện tại có chỗ nào khác
nhau sao?"
Tâm tình của Nam Cung Yến gần đây có chút không thoải mái. Mấy hôm trước lúc đang hẹn hò với bạn trai thì bị bạn gái khác của tên đó bắt gặp, ầm ĩ khiến cô không vui. Cô cau mày nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu
mới khạc ra hai chữ: "Rất quyến rũ!"
"A, " An Nhiên che mặt, hưng phấn nói, "Thật? Nói là tớ rất hấp dẫn sao?"
Được biệt danh là"Cô nàng xinh đẹp" Nam Cung Yến cố gắng nhịn xuống để
không trợn mắt khinh thường An Nhiên, qua quýt ừ một tiếng. Cô chán nản
nằm sấp trên bàn một lúc, "Pằng" một tiếng, khép quyển sách lại, sờ mái
tóc vừa mới làm xong, "Tớ muốn đi hẹn hò!"
An Nhiên nhắc nhở cô: "Nhưng bây giờ cậu đang độc thân đấy."
Nam Cung Yến cắn răng nói: "Lập tức thì không phải rồi."
An Nhiên trơ mắt nhìn cô ấy lắc mông đi về phía một nam sinh phòng kế
bên, nam sinh kia trông thấy cô ấy, nét mặt rõ ràng là kinh ngạc. Nhưng
chỉ năm phút đồng hồ sau, hai người liền ngồi kề vai sát cánh bên nhau.
An Nhiên nhìn vào laptop của mình nhỏ giọng lẩm bẩm, không hổ là Yến tử. . . . . .
Một lúc sau, Nam Cung Yến kéo tay cậu nam sinh vừa mới quen được, dừng lại bên cạnh An Nhiên, "Có muốn đi chơi cùng không?"
An Nhiên sau khi ngắt điện thoại của Nam Tịch Tuyệt, cười nói: "Không đi. Tớ muốn tranh thủ làm cho xong bài tập."
"Dạ dạ, tranh thủ làm cho xong còn đi hẹn hò với anh Nam của cậu." Yến
tử quay sang bạn trai bên cạnh cười quyến rũ, "Chúng ta đi thôi, thân
ái."
Gần tối, Nam Tịch Tuyệt đi tới sân điền kinh của trường trung học phụ
thuộc đại học C, nhận ra bó