
g nói tiếng từ chối, liền cúi đầu ngậm
lấy.
Cặp mắt dần dần thích ứng với bóng tối, anh nhìn thấy cô quỳ gối hắn giữa hai chân mình, từ từ nuốt nó. Động tác không lưu loát,
nhưng lại trí mạng mê người. Bàn tay anh đi xuống sờ tới gương mặt của
cô, hai gò má bởi vì động tác mút vào mà lõm xuống.
Anh run rẩy đẩy cô ra, "Hồ đồ!"
An Nhiên che miệng, im lặng rơi nước mắt. Cô không biết mình đang làm
những gì, vừa nhìn thấy anh đầu óc liền choáng váng. Nghĩ đến anh sẽ
cùng những người phụ nữ khác làm chuyện thân mật giống như với cô, cô
liền cảm thấy không có cách nào chịu đựng được.
Ánh sáng đột nhiên trở lại. Một thân quần áo xốc xếch, một cặp mắt sưng đỏ. Hai người lúng túng nhìn nhau.
An Nhiên cúi thấp đầu xuống, thật nhanh lau khô nước mắt, "Em. . . . . . Em uống say rồi. Xin lỗi."
Cô đứng lên muốn chạy trốn, lại bị Nam Tịch Tuyệt kéo vào trong ngực. Ánh mắt anh thâm trầm, một cái tay dao động từ dưới lên trên, lưu loát cởi
nút áo sườn sám của cô. Một đường nút cởi ra, sườn xám bao quanh thân
thể liền buông lỏng xuống, anh vén váy lên, lộ ra thân thể trắng nõn
phía dưới.
Trong tiếng kinh hô của cô, anh cởi quần lót của cô
ra, ôm hông cô đặt lên trên bàn cách đó mấy bước, nâng hai cái chân thon dài trắng bóng của cô vòng lên eo mình, hung ác đi vào.
"A. . . . . . !" Đột nhiên tiến sâu vào như thế làm cho cô đau không kém gì lần
đầu tiên, cô phát ra tiếng kêu khổ sở. Thế nhưng không hiểu tại sao anh
lại nảy sinh ác độc, từng cái từng cái đi vào laị càng sâu hơn, đụng
chạm càng mãnh liệt hơn.
"Anh dừng lại, . . . . . . Không phải là anh muốn nói chuyện. . . . . . ?"
Nam Tịch Tuyệt cắn răng nghiến lợi: "Ngày mai lại nói!"
Anh ôm cô động một lúc lâu, An Nhiên cũng dần dần có cảm giác, thế nhưng anh lại đột nhiên rút ra.
Giữa hai chân ướt chèm nhẹp lại lành lạnh, cảm giác trống rỗng lợi hại. Nhìn anh đưa lưng về phía cô đang tìm kiếm cái gì đó, An Nhiên bước xuống
khỏi cái bàn, kéo lại y phục, chuẩn bị rời đi.
"Muốn chạy?" Nam
Tịch Tuyệt cảm nhận được động tác của cô, quay người lại, một tay đè lại vai của cô đem cô dựa vào trên bàn, một cái tay khác cầm bao cao su đưa đến bên khóe miệng, "Xoạt" một tiếng xé rách.
An Nhiên đỏ mặt
nhìn anh đeo nó, mắc cỡ quay người lại bám vào cái bàn, hai vai không
ngừng lay động. Như thế dưới ánh đèn sáng rọi, anh lại lớn như vậy tùy
tiện . . . . . .
Cánh tay Nam Tịch Tuyệt từ phía sau đưa tới cầm
nơi đầy đặn trước ngực cô xoa nắn đến khi chúng dựng thẳng dậy, đầu gối
từ phía sau đẩy hai chân đang khép lại của cô ra. Cô đứng không vững,
liền bị anh ôm eo bày ra tư thế nghênh hợp xinh đẹp.
Anh lần nữa
tiến vào toàn bộ, lột hai dây sườn xám trên đầu vai của cô xuống, vén tà váy lên, lộ ra sống lưng trắng nõn bóng loáng cùng hai mông tuyết
trắng. An Nhiên từ chối mấy cái, trong mắt Nam Tịch Tuyệt thoáng qua
không vui: "Đàng hoàng một chút!"
"Ưm, buông ra." An Nhiên không
nhìn thấy vẻ mặt của anh, lại bị anh hôn dọc một đường trên sống lưng
làm cho nhột khó chịu, không khỏi kẹp chặt hai chân, kèm theo bụng co
rút mấy cái.
Nam Tịch Tuyệt không nhịn được, thuận tay dùng sườn
xám dắt tại eo cuốn lấy hai cánh tay cô trói lại trước ngực, nâng một
cái chân cô vắt lên khủy tay mình, vui sướng ra sức luật động.
Bị trói buộc khiến An Nhiên có loại cảm giác bị khuất phục, uốn qua uốn
lại chính là không chịu phối hợp, nhưng cô giãy giụa lại càng làm cho
người đàn ông phía sau lưng kích động hơn.
Từng cái bị anh xâm
nhập đến chỗ xâu nhất, An Nhiên quả thật không có cách nào để hô hấp.
Sau nữa thật sự không chịu nổi, chỉ đành phải mềm xuống nhỏ giọng cầu
xin tha thứ, "Em không chịu nổi, chậm một chút. . . . . ."Lúc này cô đã
bị Nam Tịch Tuyệt ôm ra sopha lớn gần chỗ cửa sổ, loáng thoáng nghe được tiếng nói cười ở bên ngoài, làm cho cô có chút sợ hãi.
Nam Tịch
Tuyệt nhìn hai tròng mắt mơ màng của cô, rốt cuộc vẫn thả chậm tốc độ
lại. Anh chui ở trước ngực cô, gặm cắn chơi đùa hai đỉnh phấn hồng nhạy
cảm của cô. Hai bầu ngực mềm mại của thiếu nữ đứng thẳng mượt mà, đỉnh
phấn hồng bị môi lưỡi anh làm dịu, lấp lánh ánh nước dâm ỹ .
Một tầng màu hồng tràn ra khắp thân thể cô, Nam Tịch Tuyệt lộ ra vẻ mặt
kiêu ngạo, rất có kỷ xảo liên tiếp đụng vào chỗ mẫn cảm mà anh vất vả
rất lâu mới tìm được, nhìn cô ở phía dưới anh run rẩy lên cao triều.
Để cô ngậm lấy mình thật chặt, chất lỏng ấm áp thấm cả vào anh, ấm nóng, trắng nõn, cảm giác tuyệt vời không thể diễn tả được.
Nam Tịch Tuyệt có một loại kích động, muốn đút cho cô tinh hoa tích tụ của
mình. Anh thở hổn hển nằm ở trên người cô, đè xuống ý niệm điên cuồng
trong lòng. Cô còn quá nhỏ, tối nay đã rất quá mức rồi.
Anh đỡ cô ngồi dậy, để cho cô giạng chân ở trên người anh, giọng nói quyến rũ:
"Thoải mái sao?" Đầu óc An Nhiên choáng váng gật đầu, ân ân hai tiếng.
Anh cũng không từ trong cơ thể cô rút ra, tư thế như vậy khiến tất cả
sức nặng của cô đều dồn xuống, khiến anh tiến vào càng sâu hơn. Cô dần
dần cảm thấy đau, không khỏi nhấc eo đứng lên một chút, nhưng hai chân ở bên người an